Dàn ý - dựa vào văn bản bức tranh của em gái tôi, hãy miêu tả lại hình ảnh người em gái theo trí tưởng tượng của em

Kiều Phương thật lộnglẫy trong những bộváy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì BạchTuyết. Phương rất thíchchơi búp bê, đặc biệt làcôngười mẫu "ba bi" của nó. Vàomỗi bữa ăn nó thườnggiả vờ cho búp bê uống nước rồi sau đó đưa búp bê đi ngủ.Cứ mỗi sáng, nódậy thật sớm và kéo tôi dậy luôn. Suốt ngày tập thể dục, chánchết! Nhưng làmanh chả lẽ lại không gương mẫu, tôi đành cùng nó nhong nhongra đường chơi chútxíu. Đến nửa đường, nó kêu mỏi chân khiến tôi đành cõng.Nặng ê lưng! Trời ạ! Nónhỏ bé thế mà nặng tựacốiđè. Hừm! Đúng là làm anh ănthèm vác nặng. Sau khivòng qua vài dãy phố, nó nắm tay tôi nhảy chân sáo, vừa đivừa hát vui vẻ sướng lắmtrong khi tôithìmỏi nhừ chân, nó có cõng ai đâu mà biếtvác đá xâyVạnLýTrường Thành vấtvảnhư thế nào. Phương nhìn tôi cười. Tôighen tị chếtđiđượchai má có lúm đồng tiền và cái nốt ruồi ở tai nó. Coichừng sau nàynó giàu hơn mình mất thôi! Rồi đến khi em đạt giải nhất cuộc thivẽ, tôi cảmthấy không còn thân thiết vớiemnhư trước nữa. Nhưng khi nhìn vàobức tranh củaemtôi cảm thấy em thật nhân hậu,emđã tha thứ cho tôi, tha thứ chonhững cử chỉ lạnhnhạt. Ôi! Tôi yêu em tôi quá!
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn
  • Dàn ý
  • Bài mẫu

Dàn ý

1. Thân Bài
- Giới thiệu về em gái Kiều Phương - biệt danh Mèo
- Em gái tôi rất nhân hậu và xinh đẹp.
2. Thân Bài
- Giới thiệu về gia đình: Gồm bốn người, Kiều Phương là em út của tôi.
- Tả về Kiều Phương:
+ Thân hình: Mảnh khảnh, hơi gầy
+ Khuôn mặt tròn, bầu bĩnh, đáng yêu, trắng nõn nà.
+ Có tật bôi bẩn lên mặt -> Biệt danh Mèo
+ Biệt danh ấy nó thừa nhận và để bạn bè gọi như vậy.
+ Nó rất nghịch ngợm và lanh chanh.
+ Đôi tay thon dài, trắng trẻo, phù hợp với tài năng của em
+ Hai má phúng phính, tròn xoe lúc nào cũng hồng hào.
+ Đôi mắt đen láy, tròn to.
- Hành động đáng yêu của Mèo:
+ Cạo hết đít nồi để pha màu vẽ
+ Bị tôi mắng, xị mặt tỏ vẻ hối lỗi vô cùng đáng yêu
+ Hay giấu đồ trong nhà để tôi đi tìm
+ Lúc lại yên tĩnh ngồi chăm chú để vẽ tranh
-> Mèo là đứa em nhân hậu, đáng yêu.
3. Kết Bài
- Sau sự kiện vẽ tranh, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình.
- Mèo Kiều Phương là đứa em gái có tâm hồn thật nhân hậu.

Bài mẫu

Bài tham khảo số 1

Mỗi người khi sinhra đều được đấttrờibanphátmột tài năng. Có người thì háthay, múa đẹp hoặcgiải toán rất nhanh. Tất nhiên, em gái tôi cũng vậy, KiềuPhương vẽ rất đẹp, nhữngbức tranhemvẽthể treoở bất cứ phòng nào mặc dùtrông chúng rất ngộnghĩnh. Con mèo nhà vàotranh, tohơn cả con hổ, cái bát múccám sứt một miếng cũngtrở nên rất đẹp.

Ở nhà, tôi toàn gọinó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của KiềuPhương luôn bị bôibẩn với đủ thứ màu. Cái ngày mà tài năng hội hoạ của em cònchưa được pháthiện, Kiều Phương suốt ngày pha chế thuốc màu bằng nhữngnguyên liệu sẵn có trongnhà.

Có lần tôi nhìn thấy em nhào mộtthứ bộtgì đó trôngrất ghê! Trời ạ, thìrachế thuốc vẽ. Thảo nàocácđít xoong chảo bị cạo trắng cả.Ôi chao! Sao hồi ấytôi yêu em gái đến thế? Tôi rất thích véo đôi má trắng hồng vàbầu bĩnh của Kiều Phương,kéo hai bím tóc tết xinh xinh của nó. Đôi mắt củaPhươngđenláy như hạtnhãn trông dịuhiềnnhưng pha chút tinh nghịch. Chiếc mũidọc dừa cao cao rất hợpvới khuôn mặt của em, ấy thế mà tôi luôn chê mũi nó"tẹt, khen mũimìnhcaocó dáng. Mỗi lần như thế, nó lại cười toe toétkhoe hàm răng sún quánhiều vì ham ănkẹovà bánh bích quy. Tôi rất thích đôimôi đỏ thắm nhưson,mái tóc đen dài và làn da mịn màng trắng trẻo củaPhương. Đặc biệtcáicổ thanh tú và có ngấn của em. Hồi năm ngoái, tôi đã muacho nó một chiếc vòngbạc để đánh gió. Giờ nó mà mặc quần áo dân tộc thì chẳngkhác gì người H'môngchính hiệu, còn tôi chỉ hợp với bộ quần áo hoàng gia thôi...Những ngón taython nhỏ và nõn nà của em mới trắng trẻo làm sao! Tôi luôn ướcmơ có đôi bàn taynhư vậy để kéo đàn hay hoặc múa đẹp.

Kiều Phương thật lộnglẫy trong những bộváy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì BạchTuyết. Phương rất thíchchơi búp bê, đặc biệt làngười mẫu "ba bi" của nó. Vàomỗi bữa ăn nó thườnggiả vờ cho búp bê uống nước rồi sau đó đưa búp bê đi ngủ.Cứ mỗi sáng, nódậy thật sớm và kéo tôi dậy luôn. Suốt ngày tập thể dục, chánchết! Nhưng làmanh chả lẽ lại không gương mẫu, tôi đành cùng nó nhong nhongra đường chơi chútxíu. Đến nửa đường, nó kêu mỏi chân khiến tôi đành cõng.Nặng ê lưng! Trời ạ! Nónhỏ bé thế mà nặng tựacốiđè. Hừm! Đúng là làm anh ănthèm vác nặng. Sau khivòng qua vài dãy phố, nó nắm tay tôi nhảy chân sáo, vừa đivừa hát vui vẻ sướng lắmtrong khi tôithìmỏi nhừ chân, nó có cõng ai đâu mà biếtvác đá xâyVạnTrường Thành vấtvảnhư thế nào. Phương nhìn tôi cười. Tôighen tị chếtđiđượchai má có lúm đồng tiền và cái nốt ruồi ở tai nó. Coichừng sau nàynó giàu hơn mình mất thôi! Rồi đến khi em đạt giải nhất cuộc thivẽ, tôi cảmthấy không còn thân thiết vớiemnhư trước nữa. Nhưng khi nhìn vàobức tranh củaemtôi cảm thấy em thật nhân hậu,emđã tha thứ cho tôi, tha thứ chonhững cử chỉ lạnhnhạt. Ôi! Tôi yêu em tôi quá!

Tôi hiểu sai vềem! Tôi thấy thật ân hận: Tôi thật không ngờ bằng lòng nhân từ,tâm hồn trongsáng, hồn nhiên củaem,tôi đã thay đổi. Tôi thật biết ơn em, tôi sẽ làngười anh gươngmẫu,tốtđẹp như em mong đợi.

Xem thêm bài tham khảo khác tại đây:

Bài tham khảo số 2

Video liên quan

Bài Viết Liên Quan

Chủ Đề