Duyên phận tại trời nghĩa tình tại tâm là gì năm 2024

Hiểu rõ nhân duyên, chúng ta có thể hiểu được kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua. Tuy nhiên, gặp nhau phải có duyên có phận mới có thể bên nhau.

Vạn sự trên đời đều phải xét đến chữ duyên, gặp gỡ hay chia ly đều là sự đã an bài. Cuộc đời ai cũng gặp một người mà ta yêu thương say đắm, một người mà suốt đời này ta chẳng thể quên, thế nhưng lại chẳng đến được với nhau. Đó là những người không duyên không phận.

Duyên phận là điều gì đó rất lạ kỳ, không ai có thể thực sự rõ về nó. Đôi khi những người hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Nhiều người có thể hài hòa với nhau, nhưng không thể gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành. Như là “có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.

Duyên phận khó đoán, người ta vẫn nói rằng, duyên là do trời định, phận do nhân định. Gặp được nhau hay không là do ý trời, nhưng có quyết chí để đến với nhau hay không lại là ở mỗi người. Tuy nhiên, ở được bên nhau rồi, phận ngắn hay dài lại cũng là điều không ai có thể nói trước.

Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy. Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.

Duyên phận khó đoán, người ta vẫn nói rằng, duyên là do trời định, phận do nhân định.

Nếu có phải cách xa, cũng đừng oán than, trách phận, hãy tự ngẫm với lòng rằng, vạn sự tùy duyên.

Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn.

Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.

Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ.

Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt biển. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.

Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.

Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân: “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”.

Trên đời, có một số việc không phải không để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì.

Cuộc sống không có “Nếu Như”, chỉ có “Hậu Quả” và “Kết Quả”.

Cuộc đời mình như thế nào là do bản thân lựa chọn, người khác không thể quyết định thay.

Trưởng thành rồi, bạn sẽ biết cách lấy nụ cười đối diện với tất cả.

Nhân duyên của con người đáng quý là thế, ngắn ngủi là thế nhưng khi có được lại không trân quý, chỉ mất đi rồi mới hối hận nhưng đã quá muộn, một đi không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ.

Song nghĩ lại, cái mất đi rồi mới là cái đáng quý, bởi mất đi do ta tự nguyện, do ta tự nhận thấy mong muốn, duyên phận của đời ta. Cho nên dù nhiệt tình như lửa, ngọt ngào như hoa, ôn hòa như nước thì cũng là đoạn tình cảm đã qua, duyên phận đi tới cuối đường. Buông tay cầu thanh thản.

Có rất nhiều người đã từng thân thiết, từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng, thậm chí coi nhau như người thương thực sự. Nhưng chỉ bẵng đi một thời gian, họ bỗng trở nên xa lạ mà chẳng cần bất kì một lý do nào cả.

Người ta thường gọi đó là "người đi ngang đời nhau". Đến bất chợt, dừng lại đôi phút, rồi ra đi cũng như cái cách mà họ đã đến, không để lại một lời nói hay một vết tích.

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi lần gặp những người như vậy, nhưng có lẽ, ta sẽ chẳng thể trách móc họ được. Bởi chính ta cũng đang là người đi ngang cuộc đời của một ai đó ngoài kia. Trên đời này luôn có những người mà bạn rất yêu thương nhưng chẳng thể chung đường, mãi mãi là như vậy...

"Tôi không biết lấy lý do gì để quan tâm cuộc sống của cậu, cũng không biết lấy cớ gì để cậu lắng nghe tâm sự buồn của tôi. Tôi nhớ về những ngày tháng trước kia, mặc dù tôi biết cuộc sống nên hướng về phía trước, hay là vì đã lâu chúng ta không liên lạc."

Cuộc đời cơ bản là có hai chặng đường chính: thanh xuân và những năm tháng còn lại. Có những người rất may mắn, họ được là thanh xuân của nhau, rồi cùng nhau bình bình lặng lặng đi hết đoạn đường còn lại. Cũng có những người rất đáng thương, họ kịp là thanh xuân nhau, nhưng người nắm tay họ đi hết cuộc đời dài đằng đẵng này, lại là một người khác.

Tôi còn nhớ đã đọc ở đâu đó một câu như thế này: Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu cô ấy. Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính mình, để mình có cơ hội yêu người khác. Câu nói thẳng thắn nhưng rất có đạo lý, đã dạy cho chúng ta cách cư xử đúng đắn trong tình yêu.

Có lẽ trong đời người chúng ta sẽ trải qua rất nhiều kiểu yêu. Nhưng xin đừng để tình yêu trở thành một niềm đau. Trong cuộc sống này đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên. Duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên khi bắt đầu đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”, có những duyên phận khi bắt đầu đã định trước là sẽ phải ra đi. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhưng tôi vẫn luôn khát khao sẽ tạo được kỳ tích.

Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưng khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Nói thì thật dễ nhưng hành động mới thật gian nan. Không tin bạn cứ thử coi. Nếu sự chân thành lại gây ra nỗi đau, xin hãy chọn nói dối; nếu nói dối gây ra vết thương lòng, xin hãy chọn cách im lặng; nếu im lặng làm bạn đau, xin hãy chọn cách ra đi; nếu tình yêu là nỗi đau, xin đừng lại gần nó. Nhưng có rất nhiều hoàn cảnh đều không nhưng vậy, vì thế bạn là người có quyền chọn lựa.

Trong cõi bao la này, trời mang nhân duyên đến cho tất cả chúng ta, tựa như duyên ngập tràn thinh không, phủ đầy mặt đất. Còn cái cách chúng ta đón nhận duyên sẽ tạo ra phận. Tâm nhận duyên sao thì ra phận đó. Bởi thế, cứ từng ngày, từng ngày, chúng ta đã vô thức lựa chọn cho chính bản thân mình cái gọi là duyên phận. Lựa chọn lần đầu, và cho cả những lần sau.

Chủ Đề