Em xin lỗi vì đã không đủ tốt năm 2024

Em luôn biết, được yêu anh và được quen biết anh chính là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời của em. Em đã biết ơn cuộc đời này nhiều lắm anh ạ, đã rất hạnh phúc khi sau tất cả em được anh dành tình yêu trọn vẹn đến thế.

Anh dành đến em tình yêu chân thành nhất mà em từng mơ đến, anh quan tâm em mỗi ngày khiến em cảm nhận được từng vị ngọt trong đó. Em không còn đủ từ ngữ hay cách thể hiện nào để diễn tả nổi niềm hạnh phúc cũng như sự biết ơn mà anh đã dành đến em.

Luôn đem đến em điều tốt nhất, đưa em đến những nơi mà trước đây em chưa từng một lần được đặt chân. Nơi đó có anh, có tình yêu của anh, và có cả sự quan tâm, chăm sóc mỗi ngày. Em cảm nhận được tình yêu của anh lớn lên mỗi ngày, cảm nhận được sự trưởng thành trong cách suy nghĩ cũng như cách thể hiện. Em biết, anh yêu em nhiều lắm.

Anh ạ? Dạo này em chẳng thể hiểu được những cảm xúc, những suy nghĩ em đang trải qua nữa. Dường như yêu anh, được anh quan tâm quá nhiều, trong em đã hình thành sự lười biếng, đã bị sự yếu đuối lấn át. Em chẳng còn là đứa mạnh mẽ như trước, chẳng còn tự giác làm việc mà không cần dựa vào ai như vẫn làm. Em hình như đã được nuông chiều quá lâu, để rồi bây giờ em cứ ỉ lại vào anh, đã không tự biết chăm sóc bản thân như vẫn làm.

Em đã sai phải không anh? Em đã không tốt? Tại sao em lại như thế, tại sao em lại thay đổi như vậy? Ngoài việc chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, ngoài những hành động trẻ con khiến anh lo lắng, ngoài bản tính hay giận dỗi, cáu kỉnh ra em chẳng có gì tốt anh nhỉ?

Em thấy em thật xấu, em chẳng được điểm gì tốt cả, em chỉ biết làm những việc khiến người em yêu buồn lòng. Em biết điều đó nhưng tại sao em lại chỉ biết khiến anh của em buồn lòng nhiều như thế, em thật đáng trách phải không?

Em xin lỗi anh nhé? Xin lỗi người em yêu nhiều lắm. Em không biết nên như thế nào đây khi mà em càng yêu anh em càng trở nên tồi tệ như thế này. Nhiều lần, đã rất nhiều lần em tự hỏi bản thân rằng, em của ngày xưa đâu, em của ngày sống tự lập, mạnh mẽ đâu? Tại sao em lại không làm được như em từng suy nghĩ trước đây. Đó là làm cho người em yêu luôn hạnh phúc, sẽ không bao giờ dựa dẫm vào người đàn ông của mình, ngược lại em còn phải giúp anh ấy sống tốt hơn. Nhưng kết quả lúc này là sao chứ? Là em đã khiến người em yêu trở nên mệt mỏi hơn, khó khăn hơn.

Em thấy ghét bản thân em, ghét cái bản tính lười nhác của em, ghét cái tâm trạng thay đổi thất thường của em, ghét mọi thứ thuộc về em lúc này. Vì em khiến anh của em buồn lòng, khiến anh chán nản và hụt hẫng.

Anh và em đã phải trải qua quãng thời gian yêu xa thực sự vất vả. Hai đứa đã có những kế hoạch, những mục tiêu, những dự định và những kì vọng vào một ngày khi hai đứa chính thức về chung một nhà. Em lại là người đặt ra mục tiêu đó, đã khởi sướng kế hoạch đó, đã vẽ về những bức tranh hạnh phúc khi em về bên anh. Vậy mà khi điều đó đến, khi mọi thứ dường như đã đi vào đúng quỹ đạo, anh đã rất vui mừng và hạnh phúc. Em đã làm gì thế này? Em đã khiến người em yêu phải thất vọng, phải hụt hẫng và phải chán nản rất nhiều.

Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh, xin lỗi người em yêu rất nhiều. Em đã không đủ mạnh mẽ để nói với anh, không đủ tự tin để gặp anh, càng không đủ bình tĩnh để nói chuyện với anh như bình thường. Lúc này trong đầu em chỉ ngập tràn sự hối lỗi, sự buồn chán, vì em đã khiến chính niềm tin của em bị lung lay.

Xin hãy tha thứ cho em nhé? Và xin anh đừng buồn vì em được không? Xin đừng suy nghĩ hay chán nản vì em. Em sợ lắm, sợ anh phải tắt nụ cười vì em. Em chẳng thể chịu được, càng không biết phải như thế nào khi nhìn anh buồn.

Em biết, biết anh không bao giờ giận em, không bao giờ ghét em, và chắc chắn rằng không bao giờ anh hết yêu em đâu, cho dù em có làm gì sai trái đi nữa. Em luôn cảm nhận được tình yêu của anh bao dung như thế nào. Anh luôn bỏ qua và tha thứ cho em dù em có làm gì đi nữa. Em hiểu, hiểu được tình yêu của anh lớn nhường nào.

Khi đứng trước sự lựa chọn, em đã nghĩ rằng em sẽ chọn anh, sẽ đánh đổi tất cả để chọn anh. Và em đã khẳng định điều đó với anh, để một lần mang lại cho anh niềm tin vô cùng lớn, để đến lúc này, chính em lại đưa tay ra bóp nát nó từ anh. Em xin lỗi, xin lỗi anh.

Về với anh, chúng mình sẽ có những hạnh phúc, sẽ có những điều thật tuyệt vời trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân. Em cũng muốn được nếm trải cuộc sống thoải mái, tự do đó trước khi cưới, em cũng biết anh sẽ chăm sóc em, chiều chuộng em rất nhiều. Em biết hết anh ạ.

Nhưng anh hãy hiểu cho em được không anh? Em sẽ không nói gì cả, vì mọi lời nói của em lúc này đều là ngụy biện, đều là lí do mà em cố tình nói ra để che đậy cho sự nhu nhược của mình. Thực tế là em nhu nhược, kém cỏi mà.

Em đã khóc rất nhiều, khóc khi đọc từng lời anh nói rằng anh đã rất vui khi biết em sẽ về với anh, anh đã nghĩ đến lúc lên dọn đồ cho em, anh đã tìm nhà trọ cho hai đứa, anh nhớ đến em khi đi qua chỗ em phỏng vấn.... Em đau lòng lắm anh ạ, thực sự tim em nhói đau rất nhiều. Em muốn vất bỏ để về với anh lắm, em muốn, thực sự muốn.

Nhưng em không làm được, em xin lỗi, em chỉ biết nói thế với anh thôi. Mong anh hiểu, hiểu cho người con gái anh yêu. Dù em biết anh cũng buồn nhiều lắm.

Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã luôn bao dung cho em, dù em đem đến cuộc đời anh nhiều nỗi buồn, nhiều mệt mỏi đến thế. Em xin lỗi.

Thực sự em không muốn nói gì nữa, không muốn viết gì lên đây nữa. Vì em tự cảm thấy tự coi thường chính mình, khi mà em nói được nhưng em chẳng thể làm được. Em đã không cố gắng hết sức, em đã tự vẽ ra mọi thứ để rồi tự em đạp đổ. Em thấy mọi lời nói em nói với anh đều không còn đáng tin nữa, vì thế em muốn im lặng và hành động thôi, em nên như thế. Em xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm.

Chủ Đề