Giươ ng đơn đản đản review

[Đề cử] GƯỜNG ĐƠN - ĐẢN ĐẢN 1113

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết : Trạng thái chủ đề:Không mở trả lời sau này.
  • > GIƯỜNG ĐƠN
    TÁC GIẢ : ĐẢN ĐẢN 1113 GIỚI THIỆU

Nếu như chiếc giường kia có người ,như vậy là hạnh phúc vĩnh viễn cùng với chiếc giường ấy

Nếu như chiếc giường đó có ai ,như vậy nó vĩnh viễn chỉ là chiếc giường đơn

Khi buông tay ra ,khi tình ghi bảng giá

Hết thảy đều được định đoạt ,cuộc đời này độc

Ở cùng chỗ , lại tính toán lấy 1 người phụ nữ 2 lần ? PHÀN DỰC à ,mày là điên rồi ,mới rơi vào bậy , lần nữa cưới

NGUỒN CONVERT : TANGTHUVIEN HOẶC ***************

  1. ! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết : Trạng thái chủ đề:Không mở trả lời sau này.

Chào mừng bạn đến với TruyenYY - Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo. TruyenYY [TruyệnYY hay gọi tắt "YY"] là một nền tảng nội dung số trên internet, nơi thành viên có thể tự do xuất bản những nội dung tiếng Việt như: Tiểu thuyết, light novel, truyện ngắn hoặc thơ văn khác. Với những chức năng được cải tiến liên tục, TruyenYY sẽ mang lại cho Tác giả sáng tác truyện, Dịch giả đăng truyện và Người đọc truyện online những trải nghiệm tuyệt vời nhất. Đừng ngại đăng ký tài khoản tại TruyenYY, chỉ mất 30s và hoàn toàn miễn phí.

Truyện này đọc ổn, thỉnh thoảng hơi lòng vòng, tuy không xuất sắc nhưng có phong độ, duy trì cảm xúc từ đầu tới cuối. Phải công nhận tác giả này luôn viết ngôn tình theo cách rất ngôn tình, truyện ngược tâm nam chính, nữ chính hơi mâu thuẫn nhưng không đáng ghét, truyện có chiều hướng 3S.

Tô Mộ Dung là nhà tài phiệt, ông được biết tới với khối tài sản hàng tỉ và con mắt đầu tư sắc bén. Năm ấy Tô Mộ Dung rót tiền giải cứu dự án tưởng như vô vọng của Đỗ Hành, cứu vớt anh khỏi con đường tán gia bại sản. Vài năm sau, khi Đỗ Hành đã đứng trên đỉnh cao sự nghiệp thì ân nhân – người thầy của anh gặp tai nạn qua đời. Ông trao lại cho anh hai thứ: quyền thừa kế và đứa con gái mười ba tuổi. Mọi người đều không hiểu, vì sao là Đỗ Hành?

Anh đem Tô Diệp về nhà giấu kĩ, bảo vệ chặt chẽ không cho cô gặp giới truyền thông thậm chí người nhà. Năm Tô Diệp mười tám tuổi họ kết hôn ở Mỹ. Mọi người đều biết, Đỗ Hành tai to mặt bự trong thương trường đã là người đàn ông có gia đình, phu nhân xuất thân con gái tài phiệt, chưa từng lộ diện. Tô Diệp giống như bông hoa trưởng thành trong lồng kính, luôn mang cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp đối với chồng mình… Tô Diệp ngày một lớn, cô vào đại học và bắt đầu khao khát tự do. Tô Diệp không hiểu con người Đỗ Hành, anh luôn nho nhã lịch sự như vậy, khuôn mặt chưa từng biểu cảm nhiều nhưng lại bộc lộ bản tính chiếm hữu. Tô Diệp muốn tự do, cô thích làm một nữ sinh vô tư hồn nhiên, thích không khí sôi động nồng nhiệt của tuổi trẻ trong khi ngôi nhà của anh, con người của anh, cuộc sống của anh lại quá lạnh lùng và tịch mịch. Đỗ Hành mà Tô Diệp biết là người đàn ông phong độ trên bìa tạp chí hoặc điên cuồng trên giường, thế là hết!

Hoa trong lồng kính muốn cảm nhận khói bụi trần gian, bắt đầu cảm thấy chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ mà tù túng. Tô Diệp rung động với một người con trai khác và bị hoang mang vì những lời đồn đại. Nghe nói tai nạn giao thông của ba cô có nhiều điểm đáng ngờ, người được lợi lớn nhất trong vụ này là Đỗ Hành. Anh tiếp nhận sự nghiệp của ba cô, ngay lập tức khống chế công ty, nhanh chóng giành quyền kiểm soát vào tay. Người đàn ông đã nuôi dưỡng cô, hiện giờ là chồng hợp pháp, liệu Tô Diệp có đang bị lừa?

Tô Hành luôn luôn hiểu, luôn luôn biết, anh chỉ không nói ra…

Cô bé nhút nhát năm nào giờ đã đủ lông đủ cánh, muốn điều tra anh, hoài nghi anh, lại đòi ly hôn với anh. Cô vợ nhỏ đang vượt tường!

Những lời giải thích không còn đáng giá khi niềm tin sụp đỗ, anh chỉ có thể cho cô sự tự do và bức màn sự thật năm ấy. Đỗ Hành trả lại sản nghiệp và ra đi, vì nhiều lý do nhưng mục đích lớn nhất chính là hy vọng có một ngày Tô Diệp sẽ hiểu: Anh không vì ân nghĩa cũng không vì tiền tài, vậy anh kết hôn với cô vì cái gì?

Truyện kết thúc viên mãn và trọn vẹn.

152. Sớm yêu trễ cưới – Hạ Mạt Thu

Truyện hiện đại, nội dung ổn nhưng không xuất sắc, đọc xong cũng không để lại ấn tượng gì lắm. Truyện kể về Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc sau nhiều năm chia tay lại bất ngờ tái ngộ và nhận ra họ còn yêu đối phương. Đôi trẻ bị mẹ nhà trai phản đối và câu chuyện cũ từ từ hé mở. Nữ chính rất có tiềm chất lọ lem, nghèo mà thanh cao, gặp vấn đề tiền bạc là sỉ diện thôi rồi, cô thà đi làm gái quán bar, bỏ cơ hội du học chứ không mở lời giải thích hay nhờ anh giúp đỡ. Hai người bắt đầu lại với nhau, phen này nữ chính mới bớt ngu một chút, biết chia sẻ với nam chính về khó khăn của gia đình mình.

Nhìn chung thì truyện đọc cũng được, không dở không hay, giá trị giải trí đơn thuần.

153. Cô ngốc, cởi áo ra – Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Thể loại nam phúc hắc, nữ tiểu bạch, cả truyện là quá trình anh sói xám từng bước dụ em cừu non rơi xuống bẫy. Truyện khá dễ thương, không có gì bất ngờ đột phá, nam nữ chính đều sạch, càng về sau càng ngọt ngào.

Đại khái là cô ngốc Trần An An bị khối u lành tính ở ngực, phải làm tiểu phẫu cắt bỏ. Bác sĩ Diệp giống nhân vật phản diện trong một câu chuyện kinh dị, anh cầm dao mổ lóe sáng, bịt khẩu trang và yêu cầu: “Cởi áo ra, kể cả áo lót!” Thế rồi ma xui quỷ khiến, má anh Diệp hiểu lầm hai người có gì gì đó với nhau. Bác sĩ Diệp rất ghét đi xem mắt, vậy là kết hợp với em cừu diễn vở kịch có nguy cơ giả thành thật rất cao… Em cừu bị anh sói xách về nhà, nhiều chuyện phát sinh khiến hai người dính chặt như sam. Thực tế chứng minh bác sĩ Diệp quá nham hiểm mà Trần An An thì ngớ ngẩn thôi rồi. Vậy là có một ngày cô ngốc đành thở dài cam chịu: “Tôi có bạn trai rồi, anh ta là bác sĩ… khoa Nhũ tuyến! ==”

Truyện không có hiểu lầm ngược tâm gì sất, chỉ toàn buồn cười và dễ thương thôi. Bà mẹ anh bác sĩ rất hiền lành, nam phụ Chu Tề cũng đáng mến. Truyện này đọc được, bổ sung gia vị cho một ngày nhàm chán!

154. Tình biến – Thần Vụ Quang

Nếu ai từng đọc truyện của tác giả này chắc cũng biết, đề tài sáng tác thường vây quanh tình cảm tay ba tay tư mà nữ hoặc nam chính đã kết hôn rồi. Nhiều quan điểm trong truyện dễ gây tranh cãi, điển hình là kiểu ngoại tình. Mặc dù ông chồng của nữ chính trơ trẽn vô sỉ, ngu dốt hay hèn hạ gì đi chăng nữa thì họ cũng có quan hệ hôn nhân được pháp luật công nhận. Trong quá trình hôn nhân, nữ chính gặp một anh cực phẩm rồi phát hiện ông chồng mình quá rởm. Hành vi dây dưa của nam nữ chính biến thành thói ngoại tình, có người cho rằng điều này không đáng trách vì chồng chị không xứng đáng nhưng có người cảm thấy dù lý do thế nào thì ngoại tình vẫn là ngoại tình. ANW, truyện của Thần Vụ Quang có mấy vấn đề đạo đức không phải ai cũng chấp nhận, nếu bạn đọc không hợp thì cứ quăng nó đi, miễn tốn nước bọt mà tranh cãi không có kết quả, chỉ là tiểu thuyết thôi mà, thị hiếu luôn luôn đa dạng chứ sao!

“Tình biến” cũng có vài nét đặc trưng như vậy. La Duyệt Kỳ và Kim Đào yêu đương đã nhiều năm, sắp tính chuyện cưới xin. Cô là nhân viên đài truyền hình, xui xẻo thế nào bị vướng phải một vụ tự sát có rất nhiều uẩn khúc, hệ lụy liên can cả hệ thống quan quyền phức tạp rắc rối trong thành phố này. La Duyệt Kỳ trở thành người thí mạng để che giấu thủ đoạn tham ô quan liêu và cả bộ máy chính trị thối nát đã duy trì nhiều năm. Vào lúc cô tuyệt vọng nhất, bất lực nhất thì Mạc Duy Khiêm xuất hiện. Không ai biết anh đóng vai trò gì trong đội điều tra, anh có vẻ rất thảnh thơi và là người chịu lắng nghe những oan tình của Duyệt Kỳ. Mạc Duy Khiêm tin tưởng cô và hứa hẹn sẽ rửa oan giúp cô.

La Duyệt Kỳ biết ơn người đàn ông này, vụ án kết thúc đúng như kết quả nên có. Mạc Duy Khiêm rời đi, anh vốn không phải người vùng này. Trong mắt Duyệt Kỳ, anh là nhân viên công chức có thu nhập ổn định, con người giản dị và ấm áp, bản tính lịch thiệp rất quý ông, đã hứa là sẽ giữ lời. Kim Đào còn trẻ, thấy sự nghiệp đang lên thì giống như nhà giàu mới nổi, khinh thường chiếc xe ọp ẹp Mạc Duy Khiêm hay lái, bắt đầu nảy sinh nhiều thói hư tật xấu của kẻ lắm tiền. Vận mệnh xui khiến Duy Khiêm và Duyệt Kỳ lại gặp nhau, phen này càng phức tạp hơn lần trước và anh đã hạ quyết tâm phải cưa được cô nàng.

Đến đây thì tâm lý nữ chính bắt đầu mâu thuẫn. La Duyệt Kỳ chưa chia tay Kim Đào mà lại lên giường Mạc Duy Khiêm. Tuy rằng hoàn cảnh và ngoại lực có tác động lớn nhưng cô vẫn mắc sai lầm chân đứng hai thuyền, thái độ không dứt khoát. Mạc Duy Khiêm quay về, cởi bỏ lớp áo “công nhân viên chức bình thường” mà trở lại thân phận đặc biệt của anh, chèn ép ánh hào quang nhỏ nhoi của cậu cầu thủ bóng đá mới nổi. Người đọc có thể bất bình cho Kim Đào hoặc cảm thấy anh ta đáng bị vậy, có thể đồng tình với La Duyệt Kỳ hoặc tức giận cô nàng bắt cá hai tay. Thật ra cuối cùng hai người hòa nhau, Kim Đào cũng được, bản tính không xấu, còn có thể cải tạo…

Dù sao đi nữa cũng là cảm nhận cá nhân. Truyện này đọc được, không quá hay cũng không quá dở, nếu hợp gu thì xem, không hợp thì thôi. Mình cảnh báo rồi nhé!

155. Động tiên ca – Hồ Điệp Seba

Văn của Hồ Điệp thì mọi người biết rồi đấy, hơi kén độc giả tí nhưng mà hay. Nghe đâu bà tác giả này đã U30 rồi, văn phong thành thục. “Động tiên ca” là truyện huyền huyễn tu chân, nữ chính xuyên không, nội dung là lạ, hài hài, cũng ảo ảo. Nổi bật nhất truyện là anh nam chính biến thái siêu cấp và nhân sinh quan của nữ chính ngộ nghĩnh đáng yêu.

Nội dung truyện khá trừu tượng, chất huyền huyễn khá trừu tượng, thế giới trong truyện cũng trừu tượng nốt! Đại khái là có ông đạo sĩ họ Lục nắm giữ bảo vật “chớp mắt trăm năm”, hình dung giống như game Nông trại vui vẻ có thể trồng cây nuôi gà lớn nhanh tích tắc. Nhờ có bảo vật này, ông trồng ra vô vàn thảo dược quý hiếm có ích cho quá trình tu tiên. Để tăng tốc tu hành, đạo sĩ nọ phân thân ra ba người nữa, rồi Phiên bản thứ nhất tạo phản, muốn giết chủ cướp “chớp mắt trăm năm”. Nam chính là phiên bản thứ Tư, trước tình huống nguy cấp đã “nuốt” phiên bản thứ hai, thôn tính linh hồn đạo sĩ, có được suy nghĩ tình cảm của con người và đem bảo vật nhảy qua lổ hỏng thời gian. Phiên bản thứ nhất chỉ lấy được tu vi của Lục đạo sĩ, chạy theo nam chính muốn cướp Nông trại vui vẻ kia @_@

Nữ chính được bà mẹ thánh mẫu “không có logic” giúp đỡ xuyên không, gặp được Lục Vô Cùng trong hình hài đứa bé. Từ đó cô đi theo anh này, mặc dù anh ta rất biến thái bệnh hoạn, “đầu óc có nhiều lỗ đen” nhưng mà cũng đáng thương vì số mệnh cô độc, phải trốn chui trốn nhũi tránh Phiên bản thứ nhất đang truy sát. Nữ chính luôn mắng nam chính là “tên cắn thuốc” do ảnh toàn trồng linh dược ăn thay cơm mà thăng cấp thôi! o Huyền huyễn trong truyện giống như game, nhà nhà tu tiên, người người tu tiên, còn có bang hội, mua bán vật phẩm tu hành, chế tạo vũ khí, đánh nhau ầm ầm… Vui quá là vui!

Nhìn chung truyện hài hài hài hài, đọc mà cười đau dạ dày. Nam chính là biến thái thuần khiết, nữ chính rất bao dung anh. Thích cả bông hoa ăn thịt A Hoa rất ghét món cá và bài xích nam chính, cuối cùng còn hy sinh cứu chủ nữa chứ! Truyện rất là vui, tính giải trí cao, đọc không uổng phí!

156. Sủng hậu chi lộ – Tiếu Giai Nhân

Thứ nhất, truyện rất hay, đúng chuẩn 3S ngọt ngào cực sủng, pha trọn chính trị cung đấu và tình cảm lãng mạn.

Thứ hai, truyện này có thể xếp chung một rổ với những bộ như Nam An thái phi truyền kỳ, Hiền thê khó làm, Thứ nữ sủng phi, Nhật ký cuộc sống hạnh phúc ở Thanh triều, v.v… Nói chung là thể loại đeo phao khi đọc, chống chết chìm vì biển mật!!!

Và cuối cùng, truyện rất dài, hoành tráng có đủ, màu sắc hồng phấn, thích hợp cho những quả tim pha lê.

Phó Dung muốn “bẫy” An vương, ai ngờ rơi nhầm vào tay Từ Tấn. Vị vương gia phong tao lỗi lạc, không gần nữ sắc, lạnh lùng quyền thế này, ấy vậy mà ôm nàng về nhà. Vương phủ rộng lớn nhưng cô quạnh, chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Phó Dung. Từ Tấn không dịu dàng, không chiều chuộng, mặt mày luôn khó đăm đăm. Phó Dung rất sợ ngài, bởi vì từng qua một đời chồng nên nàng không thể làm vương phi hay trắc phi, chỉ có danh phận di nương nho nhỏ. Phó Dung không hiểu Từ Tấn, ban ngày hắn là vương gia cao quý đạo mạo, ban đêm hóa thành cầm thú quấn quýt lấy nàng, không buông không bỏ. Từ Tấn chưa từng hôn Phó Dung, lại không cho phép nàng đeo trang sức giữa trán. Phó Dung là cô nàng điệu đà thích chưng diện, coi trọng khuôn mặt hơn tính mạng, làm sao chịu nổi khi bị người ta nhìn chằm chằm vào nốt rỗ do bệnh thủy đậu cho được? Nàng cố che giấu rồi mà!

Cứ như vậy, Phó Dung làm “bạn giường” của Từ Tấn nhiều năm, cũng là người đàn bà duy nhất trong sinh mệnh của hắn. Bỗng có một ngày, Từ Tấn dịu dàng hôn lên nốt rỗ khiếm khuyết trên gương mặt diễm lệ. Hắn nói: “Ta phải ra chiến trường, có lẽ rất lâu mới trở lại, nàng ở nhà ngoan ngoãn, nhớ viết thư cho ta…” Phó Dung hơi ngơ ngác, hình như lần đầu tiên người đàn ông này nói nhiều như vậy, ngữ khí cũng… mềm mại như vậy…

Từ Tấn chờ rất lâu nhưng không có phong thư nào, hắn chờ rất lâu rồi… chết. Tin tử trận truyền về, Phó Dung không có nhiều đau thương, nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm đường lui cho mình. An vương đánh bại các hoàng tử, lên ngôi trở thành hoàng đế kế tiếp. Phó Dung không từ bỏ mục tiêu, lần thứ hai muốn tiếp cận hắn. Tiếc là số nàng lẩn quẩn cũng quá bi kịch, bị người ta xô xuống nước chết đuối. Phó Dung trọng sinh trở về thời thơ ấu. Lần này nàng sẽ không gả cho người chồng cũ, tránh xa Từ Tấn, chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, cứu cậu em út không chết non, giúp chị cả đánh đuổi gã chồng khốn nạn kiếp trước, giúp anh trai tránh tai ương, toàn tâm toàn ý sửa chữa mọi sai lầm ở kiếp trước, cuối cùng là gả cho An vương chờ làm Hoàng Hậu!

Kế hoạch tuyệt vời là vậy, tương lai sáng chói là vậy nhưng mà Phó Dung vấp phải cục đá chắn đường tên là Từ Tấn! Kiếp này hắn gặp nàng rất sớm, rồi chẳng hiểu duyên cớ gì cứ bám riết lấy nàng, thường xuyên trèo cửa sổ lúc nửa đêm. Phó Dung đưa đẩy khôn khéo, vừa bảo vệ bản thân vừa không đụng vào chiếc vẩy ngược của hắn. Nàng đã quyết định rồi, phải gả cho An vương, Từ Tấn tuy cũng tốt nhưng mà hắn sẽ chết trẻ, nàng không muốn làm quả phụ cô đơn tới già. Phó Dung đích thực là người phụ nữ không tim không phổi, danh lợi làm đầu, ngoài gia đình thì không có gì quan trọng hơn. [Theo tôi nữ chính cá tính, thực dụng nhưng không đáng ghét chút nào ]

Từ Tấn của kiếp này rất hay cười, hắn trẻ con cáu kỉnh, biết dụ dỗ, biết nói lời đường mật, biết nuông chiều. Hoàn toàn khác xa khúc củi khô ở kiếp trước. Phó Dung cảm giác có lẽ… Từ Tấn thực sự yêu mình nhưng mà… nàng vẫn nên gả cho An vương thì hơn! Phó Dung không hề hay biết, sở dĩ những kế hoạch của nàng tiến triển thuận lợi dễ dàng đều nhờ Từ Tấn phía sau giúp đỡ. Phó Dung chết đi sống lại muốn tránh xa hắn. Từ Tấn chết đi sống lại muốn ở bên nàng – một Phó Dung thuần khiết chưa từng gả cho ai, từ trong ra ngoài chỉ thuộc về Từ Tấn.

Nhưng rồi có một ngày, Từ Tấn hiểu ra cô nàng là con hồ ly xảo quyệt, đùa giỡn tình cảm của anh, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Phó Dung chưa từng yêu hắn, dù là kiếp trước hay kiếp này. Nàng một lòng muốn làm An vương phi, giả dối đưa đẩy, chỉ muốn lợi dụng quyền lực của hắn mà không mất vốn lẫn lời. Phó Dung cũng trọng sinh như hắn nhưng lựa chọn tránh xa hắn, chắc nàng đang hí hửng ngồi xem Từ Tấn làm một con khỉ diễn trò, răm rắp nghe lời nàng, bị nàng sai khiến và dụ dỗ. Hắn rất giận, cũng rất đau. Kiếp trước hắn chỉ có một người phụ nữ nhưng nàng ấy có quá nhiều đàn ông. Lòng sỉ diện của nam nhân và sự ngạo mạn của hoàng tử khiến hắn không thể xuống nước. Kiếp này hắn muốn gìn giữ một Phó Dung tinh khiết chỉ là của mình, ấy vậy mà nàng chưa từng thương hắn…

Từ Tấn nghĩ rằng mình sẽ buông tay được, sẽ không bao giờ yêu người đàn bà vô tâm này nữa nhưng ai ngờ hắn vẫn thầm lặng xin Gia Hòa đế ban hôn, đem nàng trở thành vương phi của mình. Có lẽ đến cuối cuộc đời, Phò Dung không thể yêu Từ Tấn bằng tình cảm hắn dành cho nàng nhưng chí ít họ sẽ răng long đầu bạc mà không phải chết chóc chia lìa như kiếp trước. Sẽ có một ngày, Từ Tấn nói cho nàng biết, hắn mắc căn bệnh lạ, trừ Phó Dung ra thì không thể chạm vào nữ nhân khác. Và cũng có một ngày hắn báo cho nàng hay, bệnh đã có thuốc đặc trị, hắn có thể ôm con gái của họ mà vẫn thủy chung với nàng. Và điều cuối cùng hắn thành thật bày tỏ, hắn nhớ mọi chuyện kiếp trước, hiểu rằng nàng chưa từng vì hắn dụng tâm, hiểu rằng nàng không xem trọng chân tình này nhưng mà điều đó không quan trọng nữa… Từ Tấn sẽ yêu Phó Dung – duy nhất một người, dù là vương gia quyền thế hay là Hoàng đế về sau.

“Bệ hạ, năm đó khi làm dây Trường mệnh này thần thiếp đã cầu Bồ Tát, cầu cho chàng khỏe mạnh sống lâu và chỉ yêu thiếp cả đời!” “Nàng cầu Bồ Tát vô dụng thôi, chính miệng trẫm nói mới có tác dụng!” “Được, vậy thì thiếp cầu Hoàng thượng, cầu chàng luôn luôn khỏe mạnh, một đời này chỉ yêu Phó Dung, có được không?” “Chuẩn tấu!”

Ngoài nam nữ chính còn có rất nhiều cặp đôi, rất nhiều câu chuyện vui buồn hay thăng trầm… Mật ngọt tuyệt đối, tim bắn tứ phía.

157.Tái sinh để theo đuổi anh – Tần Mộc Xuyên

Truyện ko dài, 47 chương thể loại trọng sinh chọn lại người yêu. Cá nhân mình cảm thấy truyện không dở nhưng ko tìm thấy chỗ hay. Mạch truyện êm êm, điềm tĩnh, không có cao trào, thường dễ lãng quên. Cuối truyện hơi bị rối, thình lình nhảy ra tình tiết “kịch” không hợp với tiến triển đang trôi chậm… Đại khái thì đọc được, có thể thử ăn nhạt một lần xem sao.

158. Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh – Thanh Thanh Tử Khâm

Truyện trọng sinh báo thù, bàn tay vàng, nữ chính yy, mạch truyện chậm và nam chính ít đất diễn. Tốt hơn hết là bạn nên đọc chương cuối hoặc ngoại truyện để biết ai mới là nam chính, tránh hụt hẫng. Anh này mãi đến nửa truyện mới xuất hiện nhiều một tí. Đại khái thì truyện này tùy gu mỗi người, có thể bạn theo đến hết hoặc drop giữa đường, tuy nhiên khúc đầu xem nữ chính trả thù ông bố cũng khoái trá lắm… Cô nàng này tương đối độc ác và những nhân vật phụ cũng ko hiền lành…

159. Việc xấu trong nhà – Phó Du

Truyện đủ chuẩn 3s, hơi tưng tửng, đọc cũng được. Về nội dung thì không có gì sâu sắc kịch tính lắm, hào môn thế gia, chủ yếu muốn ăn ngọt thì xem bộ này. Truyện viết rất ư ngôn tình với hàng loạt tình tiết chỉ có thể xảy ra trong ngôn tình, nam chính u ám với quá khứ đen tối, bị câm, sau nói được rồi vì đánh mất nữ chính lại câm tiếp và câm luôn. Tuy nam chính biến thái nhưng mà nữ chính lạc quan lắm, suy nghĩ rất ư… phi logic, theo chiều hướng khó đỡ nhưng mà góp vui cho câu chuyện. Những quả tim pha lê có thể an tâm với bộ này, ngọt từ đầu tới cuối.

160. Giường đơn – Đản Đản 1113

Từ khi xem Mắt trái khá là ấn tượng tác giả này. Truyện của Đản Đản ngược lắm nhưng cũng có cái riêng. Tuy nhiên độc giả không cần quá kì vọng vào “Giường đơn”. Truyện rất dài, có khuynh hướng ngôn tình lê thê với các loại tình tiết thập cẩm, phổ biến. Phần đầu giống truyện teen, thanh xuân vườn trường, liên tưởng phim Vườn sao băng. Phần sau khá hoang tưởng với sự xuất hiện của vua Ả Rập gì đó, hơi bị điên rồ. Thế nhưng khúc giữa khá là cảm xúc, ngược tâm thôi rồi, bạn có thể trực tiếp xem phần “Cô bé chăn cừu Mạt Mạt”, nữ chính vì lừa dối nhiều lần nên đến lúc nói thật đã ko được nam chính tin tưởng nữa. Nhìn chung thì truyện này vừa xem vừa nhảy cũng được, để giết thời gian.

161. Ảnh vệ xuyên đế thật dễ nuôi – Bản Sắc

Truyện chưa hoàn, convert cũng dễ hiểu. Cá nhân mình đánh giá cao bộ này, tuy phần cuối hơi xàm tí nhưng đọc xong nhìn lại cảm thấy có “ý vị”.

Yến Thanh Vi là nữ cảnh sát, thuộc diện gái ế cần đẩy mạnh tiêu thụ. Cô là người phụ nữ mạnh mẽ, chủ kiến, rất lăng xả, đặc biệt bị lây nhiễm từ những người đồng nghiệp không – mấy – bình – thường. Thật ra thì cái đồn cảnh sát này vui lắm cơ, mỗi người một tính, khôi hài không thiếu.

Vào một ngày tan làm về muộn, Thanh Vi “nhặt” được người đàn ông kì quái, trọng thương và ăn mặc khác lạ. Cô còng tay đem anh ta về nhà mình, từ đó phát sinh nhiều chuyện để rồi hai người ở hai thế giới như định mệnh thuộc về nhau.

Thập Tam không có tên, anh đến từ một vương quốc nữ tôn, lớn lên với thân phận ti tiện, nô tính ăn sâu vào trí não. Thập Tam khổ luyện, trải qua nhiều lần sinh tử để trở thành ảnh vệ cho Nữ hoàng. Anh như cái bóng mờ không được phép bước ra ánh sáng, trở thành một thứ công cụ giết người vô tri vô giác. Thập Tam làm nhiệm vụ bị thương nặng, khi chạy trốn vào rừng không hiểu cơ duyên thế nào mà xuyên về hiện đại. Lúc anh mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là “chủ nhân” – Nữ hoàng của anh, cô khác xa bộ dạng tàn nhẫn cao quý lúc trước, cô không đánh không phạt, không mắng anh hèn tiện. Thập Tam bị chìm đắm trong sự dịu dàng tưởng rằng cả đời này sẽ ko có ai đối xử với anh như vậy.

Truyện phản xuyên được tác giả tạo dựng tình huống thuận lợi nhưng ko quá hư cấu, cảm giác chân thật và bình dị. Cái hay của truyện là không lạm dụng thân phận, tài năng của nam chính, không cho anh hình tượng lớn, làm được cái này cái kia, nhờ võ công mà dễ dàng gây dựng sự nghiệp, tìm thấy chỗ đứng trong xã hội hiện đại.

Thập Tam bị nuôi dưỡng trong điều kiện khắc nghiệt và đối đãi tệ bạc, suy nghĩ hèn mọn và nô tính hun đúc nên trái tim mềm yếu tự ti. Anh luôn thiếu cảm giác an toàn, sợ “chủ nhân” bỏ rơi, sợ cô không cần anh, thấy anh phiền. Bản năng sinh tồn của ám vệ giúp Thập Tam dễ hòa nhập và chấp nhận cuộc sống mới, đầu óc thông minh biết phán đoán giúp anh tiến bộ nhanh nhưng tất cả không đủ để anh giỏi giang hơn mọi người. Đây là một truyện phản xuyên rất chân thật, không yy chút nào hết!

Thập Tam không địa vị, không bằng cấp, được Thanh Vi “nuôi” với ý nghĩ dùng tính mạng bảo vệ cô, làm nô tì đầy tớ, làm bất cứ điều gì cô yêu cầu. Trong cuộc sống anh có nhiều cơ hội, nếu biết nắm bắt có thể anh sẽ trở thành hiển hách, bằng võ thuật huyền bí không còn tồn tại trong hiện đại, Thập Tam hoàn toàn có thể đi trên con đường lớn lao vẻ vang. Nhưng mà… anh chỉ là một Thập Tam đơn giản và dễ thương trong câu chuyện mà thôi, anh chẳng cần làm điều gì lớn lao vĩ đại, anh sống bên cạnh Thanh Vi dù vô danh tiểu tốt, xây dựng một gia đình nho nhỏ của riêng mình, tiếp thu tư tưởng thời đại nhưng vẫn âm thầm đặt cô trong vị thế “chủ nhân”, có gì đó phục tùng, khó có thể đứng ngang hàng với Thanh Vi.

Được rồi, thật ra nam chính không phải loại soái ca bản lĩnh cao cường, bá đạo tài ba gì sất! Anh khá là nữ tính, tâm hồn yếu ớt, không được tự tin nhưng bù lại là lòng chân thành, trung thành trong tình yêu, có đầu óc, biết nghĩ cho người khác, là mẫu đàn ông dịu dàng săn sóc, sợ hãi cô độc.

Nhìn chung truyện lạ, mô tuýp lạ, kén độc giả. Tuy hay nhưng không phải ai cũng hài lòng về bộ truyện này!

162. Tình yêu còn mãi – Huyền Mặc

Truyện này tùy cảm nhận mỗi người, nội dung khá rắc rối lằng nhằng, ân oán tình thù xoắn xuýt. Công bằng mà nói văn phong Huyền Mặc rất thơ, rất mộng, thỉnh thoảng có mấy đoạn tả đẹp mĩ miều nhưng mà yếu kém ở trí tưởng tượng và cách giải quyết vấn đề. Mô tuýp trong “Tình yêu còn mãi” quá kịch bản, cảm xúc nhân vật bị đẩy lên cao trào, khó hạ xuống, lẽ ra mọi chuyện không khó khăn như vậy, chính bởi cách nghĩ của nhân vật làm nhặng xị cả lên. Đại khái truyện mang tới cảm giác kịch tính dư thừa.

“Tình yêu còn mãi” thuộc loại hào môn thế gia, một chút tranh đấu thương trường. Qúy Đồng là con gái nhà họ Qúy, gia cảnh giàu có, làm chủ đồn điền trà nổi tiếng. Biến cố xảy ra khiến cha Qúy Đồng đi tù, gửi cô cho gia đình họ Hạ nuôi dưỡng. Qúy Đồng được “anh trai nuôi” Hạ Khải Thành chăm sóc theo một cách lạnh nhạt thờ ơ nhưng lại quan tâm lo lắng. Họ phát triển tình yêu trong bí mật để rồi Hạ Khải Thành bỏ rơi Qúy Đồng cưới Lục Giản Nhu. Vì cuộc sống, vì bảo vệ cha, Qúy Đồng buộc phải thỏa hiệp, làm người tình của Hạ Khải Thành trong bóng tối. Thế nhưng mọi việc dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài…

Lục Giản Nhu trong vai người vợ có chồng ngoại tình, mềm yếu vô tội, có nên đồng tình cho cô ta? Qúy Đồng làm kẻ thứ ba, bị dư luận lên án, có nên chỉ trích cô gái này? Gia tộc họ Hạ với những thành viên bo bo giữ mình, tham lam ích kỷ, họ có dễ dàng bị Hạ Khải Thành kiềm chế? Câu chuyện nhiều năm trước về ba nhà Qúy – Hạ – Lục và khu vườn trà là như thế nào? Cuối cùng, người đàn ông tưởng như tàn nhẫn vô lý, tưởng như bạc bẽo bội tình là Hạ Khải Thành, anh ta cất giấu những ẩn nhẫn dịu dàng gì trong tình yêu dành cho Qúy Đồng?

Sau tất cả thù hận dối trá, duy nhất sót lại, chỉ có tình yêu. Đó là tình yêu còn mãi…

P/S: Truyện không tệ nhưng dễ mất kiên nhẫn, đừng miễn cưỡng bản thân nếu nó không hợp gu của bạn!

163. 9 giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc – Tiếu Giai Nhân

Sau bộ Con đường sủng hậu [Sủng hậu chi lộ, xem review số trước] và 9 giấc mộng xuân, sẽ có nhiều độc giả gia nhập fan ngồi hóng truyện Tiếu Giai Nhân. Tác giả này viết nhiều bộ rất dài và rất hay, hầu hết đều ngọt ngào vui vẻ, thích hợp cho những quả tim pha lê.

9 giấc mộng xuân là tập hợp 9 câu chuyện trong mộng của Đường Hoan và Tống Mạch. Ở mỗi bối cảnh, họ đóng những vai diễn khác nhau, dây dưa trong một tháng để rồi kết thúc khi cả hai xảy ra quan hệ ân ái, khụ khụ… Truyện có nhiều cảnh 18+ tương đối “lịch sự”, sẽ không khiến bạn phản cảm.

Nói đến nữ chính thì quả thật không có từ ngữ chính xác diễn tả cô nàng này. Đường Hoan xuất thân từ môn phái “Hái hoa tặc”, lần đầu xuống núi “hái” nhầm Tống Mạch, kết quả người ta quá mạnh, đưa tay một cái làm Đường Hoan đứt cổ chết luôn. May có sư phụ cô khi xuống âm ti đã thành công “hái” cả Diêm Vương @_@ thế nên giúp đồ đệ một cơ hội hoàn sinh.

Trong 9 giấc mộng chớp nhoáng, Đường Hoan bằng mọi giá phải “hái” cho được Tống Mạch. Trong khi cô nhớ tất cả kí ức ngoài mộng trong mộng thì Tống Mạch lại ngu ngơ không biết gì, khờ khạo và cố chấp yêu Đường Hoan từng lần, từng lần một. Sau mỗi kiếp, tình yêu đó dường như càng thêm sâu sắc và không có nguyên do.

Tống canh rừng phải lòng ni cô xảo quyệt, bị hại cháy nhà mất của mà vẫn canh cánh mấy vết bỏng trên đôi chân xinh xắn kia. Đáp lại tình yêu mộc mạc của anh là những lời nói tổn thương lòng, may là về sau anh không nhớ.

Tống nhị thúc bị cô cháu gái xoay như chong chóng, rơi vào lưới tình cấm kị không có đường lui, thời khắc hạnh phúc lại phát hiện bộ mặt xa lạ của người con gái anh thương.

Tống đồ tể bị nàng quả phụ sát vách quấy nhiễu đến phiền, từ khinh thường đến tò mò tìm hiểu, bị tình cảm giả giả thật thật của nàng làm rung động, nhìn thấy nàng rơi vào dòng nước mới nhận ra đã yêu mất rồi. Một kiếp si mê, ở trong ngọt ngào lần nữa khép lại.

Tống đăng sư người cũng như ngọc, tinh tế khéo léo dịu dàng. Anh bị nữ đệ tử ngây thơ hớp hồn, chân thành và kiên định trong tình yêu song phương hướng về nhau, đẹp đẽ thuần khiết như chính ánh sáng huyền dịu khi ngọn đèn xoay chuyển. Ở một khắc cuối cùng, Đường Hoan láu lỉnh mưu ma quỷ kể dường như được gột sạch, nữ tính và mềm mại hơn bao giờ hết, lần đầu nàng hy vọng mộng này là thực, tình này xin chớ phôi phai…

Tống đại ca đường hoàng lỗi lạc, thương xót cô em vợ và bất lực trước cậu em song sinh không nên người. Lại một mối tình cấm kị như liều thuốc phiện, biết là độc mà vẫn uống.

Tống thiếu gia đem theo kí ức hai kiếp trước, bắt đầu dùng thanh xuân chờ đợi, đợi sự xuất hiện của một cô gái có gương mặt giống nàng. Tình yêu rất vội, sợ không kịp, không đủ nhưng vẫn dừng lại trong luyến tiếc.

Đến Tống hộ vệ, Tống tướng quân, Tống vương gia, trí nhớ của anh rõ ràng tường tận sau mỗi kiếp, vừa yêu lại vừa hận, không biết làm sao với cô nàng này. Anh yêu sự xảo trá quỷ quyệt của Đường Hoan, yêu từng phút nồng say trong nhục cảm và lý trí, cũng yêu con người phía sau lớp vỏ giả tạo, khổ sở bâng khuâng trong mỗi giấc mơ phi lý đùng đùng. Tống Mạch tiếc nuối từng giấc mộng có cô bên cạnh, sợ hãi đánh mất kỉ niệm này.

Thật ra bộ truyện hơi kén người đọc, tính tình nữ chính lẳng lơ háo sắc, không nghiêm túc chút nào, toàn dụ dỗ trêu chọc đàn ông mà thôi. Bạn phải kiên nhẫn xem tiếp thì từ từ mới thấm, nam nữ chính đều sạch, họ chỉ có nhau. Không phải kiếp nào cũng hấp dẫn ly kỳ, lắm lúc tác giả sa đà vào… H văn khiến nội dung lỏng lẽo. Nhìn chung truyện này hay, Tống Mạch tu thành chính quả, da mặt dày lên từng lớp, từ vai trò “bị hái” bắt đầu có ý thức cách mạng. Truyện kết HE, đảm bảo nữ chính “đặc sắc” ít bộ ngôn tình nào bằng =’=

163. Người láng giềng của ánh trăng – Đinh Mặc

Truyện Đinh Mặc đây, thể loại viễn tưởng đúng bạn mong chờ luôn nhưng mà đừng đặt kỳ vọng quá cao!

Chủ quan nhận xét, truyện có dấu hiệu suy giảm về mặt ý tưởng, thường bị trùng lập chi tiết với những bộ viễn tưởng trước của tác giả nên kém mới mẻ bất ngờ. Nếu bạn chưa xem những truyện khác thuộc thể loại này của ĐM thì không sao, còn nếu xem rồi thì có thể truyện không hay lắm…

“Viễn tưởng” của ĐM tương đối ảo diệu, ít nền tảng khoa học, nhiều hơn chất huyễn huyễn tự sướng. Xin nhắc lại truyện này là ngôn tình cộng thêm yếu tố viễn tưởng mà thôi, chớ có so sánh với mấy bộ kinh điển, chất xám tràn trề như của Dan Brown, Isaac Asimov rồi quay qua đánh giá “truyện dành cho học sinh lớp mầm non”. Khổ ạ!

Nhìn chung thì truyện khá hay, viết bài bản, cho thấy kinh nghiệm tác giả, xin nhắc lần nữa là đừng kỳ vọng cao!

Ứng Hàn Thời đã đánh mất quê hương, anh trôi dạt trong thời không vũ trụ và may mắn gặp được vùng đất hứa. Ẩn giấu bản thân, anh đi tìm những khối vi mạch còn sót lại, không vì mục đích xâm lược hay tạo lập một vương quốc mới, anh chỉ muốn bảo vệ vũ khí nguy hiểm trước những kẻ nguy hiểm. Trong hành trình đơn độc – một người một robot – Ứng Hàn Thời đã gặp được cô gái đó, người phụ nữ định mệnh mà anh phải vượt qua hàng tỷ năm ánh sáng để nên đôi.

Anh chia sẻ những bí mật to lớn với cô, đưa cô đến những cuộc phiêu lưu không tưởng, khám phá sự tân tiến của nền văn hóa khác, sau đó… họ ở lại hành tinh xinh đẹp này xây dựng gia đình mơ ước.

Ai cũng ấp ủ những lý tưởng và triết lý của riêng mình. Là Lâm Tiệp trung thành trong vai trò thuộc hạ mà không thể vọng tưởng như một người phụ nữ bình thường. Là Cố Tế Sinh muốn được làm chủ cuộc sống, trốn thoát thân phận “kẻ mua vui” như cách người ta tạo ra anh. Là Mục Nham chỉ mưu cầu cuộc đời đơn giản, có cống hiến, có tình yêu. Là Thanh Tri bất lực vùng vẫy trong số phận, khao khát tìm được một “đồng loại” giống mình. Là “Lâm”- vị hoàng đế tham vọng phục quốc, mang linh hồn nhà vua bị gò bó trong hoàn cảnh bất lợi. Ứng Hàn Thời yêu công bằng và lẽ phải, chuộng hòa bình bài xích chiến tranh. Tạ Cận Tri chỉ là cô gái nhân loại bình thường, trừ lòng kiên cường và tình yêu cố chấp còn có một trái tim quả cảm…

Tất cả bọn họ, chính diện và phản diện, ở đây không có đúng và sai, chỉ có lý tưởng khác nhau, cuộc đời khác nhau, quyết định khác nhau. Hóa ra cả câu chuyện dài hàng trăm chương chỉ là vòng tuần hoàn lẩn quẩn trong một chiều không gian nhân tạo mà thôi. Kết thúc lại bắt đầu, xa lạ rồi quen biết, Cẩn Tri lại lần nữa gặp Ứng Hàn Thời trong ngôi chùa Bảo An cổ kính. Chàng trai có khuôn mặt khôi ngô sạch sẽ, đâm chiêu nghìn tượng Phật trên cao. Cẩn Tri tự hỏi: Anh ấy là ai, vì sao quen thuộc như vậy?

Truyện kết HE cho toàn cuộc, Cẩn Tri và Hàn Thời có một cậu con trai “mọc đuôi” rất dễ thương, Nhiễm Dư và Lâm đều tỉnh lại, Lâm mất hết kí ức, buông xuống gánh nặng “đức vua”, trắng trong thuần khiết làm lại cuộc đời!

P/S: Thú thật là mình thích couple Nhiễm Dư – Lâm hơn cả đôi chính.

165. Sủng phi khó làm – Bích Vân Thiên

Truyện cực sủng, chuẩn 2s, nam chính sạch, nội dung không phức tạp nhưng thú vị, rất đáng xem!

Đây là truyện convert, các bạn search GG tìm bản edit nhé. Convert dễ hiểu nên ai xem được thì cứ nhảy, không được thì đợi ít năm là edit xong.

Khi xem truyện ta cảm giác nội dung rất đơn giản, tuyến nhân vật cũng giản đơn, câu truyện không ly kỳ gì lắm nhưng mà… dễ khóc! Mẹ ơi, có phải dạo này nước mắt dư thừa hay không, truyện gây xúc động vì những điều nhỏ nhặt, là tình cảm gia đình, tình anh em, tình cha con, trong đau khổ vụt lên tia sáng chói. Đây là một câu chuyện đẹp, không chỉ ru ngủ độc giả bằng mật ngọt mà còn khai mở góc nhỏ trong trái tim, khiến ta cảm thấy cuộc đời tràn trề hy vọng vào tình người và công lý!

Thiên Tịch Dao tiến cung 2 năm, không được sủng, ngày ngày làm con rùa trốn trong góc nhà, chỉ cầu bình an sống lâu. Thời tiết nắng ấm khiến Tịch Dao nhận ra cả người đang mốc meo, muốn nằm lười tắm nắng trong hoa viên. Lâu quá không ra khỏi nhà, liều lĩnh một phen vậy mà đụng ngay hoàng đế! Bệ hạ ít nói, rất ít nói, hắn thích sự yên tĩnh ôn hòa bên cạnh Tịch Dao, tiện tay thưởng chút vàng vòng trang sức, rồi tiện thể “khiêng” về tẩm cung ăn dặm ít hôm~~~

Tiến cung 3 năm, Tịch Dao vẫn cảm thấy mình không được sủng. Hoàng đế tâm trạng thất thường, thỉnh thoảng giống như quên mất nàng, lại thỉnh thoảng có vẻ rất nhớ nàng. Bị hải tặc bắt đi, danh tiếng trong sạch thế là hết, Tịch Dao nào dám hy vọng sủng hạnh vô vàng, nàng cảm thấy hoàng đế đem chiến hạm đại bát bao vây tứ phía chẳng qua vì… diệt trừ giặc biển chứ không phải cứu nàng!

Tiến cung 3 năm rưỡi, hoàng tử duy nhất từ bụng nàng sinh ra, bao nhiêu chiêu trò của hậu cung nhắm vào nàng đều không đạt tới đích, lúc này Tịch Dao mờ mờ cảm thấy… hình như mình được sủng? [=’=]

Tiến cung 4 năm, “hoàng tử lưu lạc nhân gian” được bệ hạ miễn cưỡng công nhận, trực tiếp đem cho nàng chăm sóc, lấy danh nghĩa nuôi như mẹ ruột. Cả hậu cung trăm nghìn giai lệ, chỉ một mình Trân phi có hai hoàng tử. Tịch Dao ngây ngất cảm động, chưa được bao lâu thì chợt phát hiện mình thất sủng rồi, hoặc nói là xưa nay chưa từng được sủng, hóa ra nàng tưởng bở!

Tiến cung 7 năm, quan hệ giữa Tịch Dao với bệ hạ nhạt như nước ốc, tuy trong cung không ai dám đối nghịch nàng, tuy các con đều rất nghe lời nàng, tuy Linh Khê cung vẫn phú quý hơn cả Hoàng hậu nhưng mà… nàng vẫn không được sủng.

Tiến cung 11 năm, sau hai hoàng từ có thêm một công chúa, bấy giờ Tịch Dao mới kinh ngạc phát hiện, trong hậu cung người đẹp vô số này, nàng là nữ nhân duy nhất của bệ hạ, được đấng chí tôn thầm yêu từ rất nhiều năm. Hắn không thể vì nàng hủy cả hậu cung nhưng hắn xin thề tất cả con cái đều do nàng sinh ra, che chở bảo vệ cả đời, chung thủy ân ái cả đời. Vậy là nhân gian có thêm một giai thoại Hiếu Hiền hoàng hậu thứ hai.

Cái review này khó hiểu quá trời, đại khái là nữ chính Thiên Tịch Dao rất hay ngộ nhận mình không được sủng trong khi anh hoàng đế yêu cô gần chết. Thanh Kỳ đế thì cute thôi rồi, giống hệt trai tân bối rối trong tình đầu, không biết thổ lộ, không biết dỗ dành, cứ ngồi chờ người ta hết giận dỗi và đi tìm mình! Nam chính siêu sạch, đại hoàng tử không phải con ruột nhưng về sau yêu quý Tịch Dao như mẹ, bảo vệ Huyền Nghị như em trai, cũng hiếu thuận với hoàng đế hết mực. Một nhà vô cùng gắn bó che chở nhau!

Truyện là tập một một dàn chibi dễ thương vô đối. Vạn Phúc công công cáo già nham hiểm, thù dai hẹp hòi, man rợ thích vơ vét tài sản, vậy mà chiến bại trước một cung nữ đần ơi là đần, sau này còn sinh được con trai thiên chi vô tà nữa chớ! Hiệu thuốc nhà họ Thiên mở thêm nam khoa rất là đắt hàng! Loan Hỉ công công suốt ngày cùng Vạn Phúc đấu võ mồm, bại lại đấu, đấu lại bại. Đại hoàng tử nhạy cảm tự ti, khao khát tình cảm gia đình và thông minh hiểu chuyện. Nhị hoàng tử loi nhoi nghịch ngợm, suốt ngày quậy phá như con gấu con. Thiên lão gia phúc hậu dễ mít ướt, luôn luôn khẳng định lần đầu tiên gặp phu nhân là lúc nàng bị thương, hắn lo chữa trị. Thiên phu nhân là đại cường nữ, may vá rất kém, nấu nướng cũng không xong, luôn luôn khẳng định lần đầu gặp phu quân là lúc hắn bị người ta ăn hiếp, nàng là nữ tướng một tay cứu giúp. Thiên Triệu Lăng âm trầm, âm trầm, sâu xa, sâu xa,… thay vì thông qua em gái xin hoàng đế ban hôn một cách dễ dàng thì hắn lại quyết định đi đường vòng, dìm chết cả nhà Trường Nhân Thái hậu để cướp mỹ nhân về tay. Chu Bỉnh Thụy là một trung thần, tuyệt đối trung thần, lão có thể đi theo hoàng đế càm ràm cả ngày, vì chuyện thiên tử vô con mà khóc một dòng sông, cả đời cứ làm hiền thần nên nghèo rớt mồng tơi, phải cởi bớt một cái quần để lo con cưới vợ. Tôn Nghị cùng Lưu Hàng cạnh tranh công bằng, mỗi người một nết, tuy tính xấu không thiếu nhưng đều là kẻ được việc, hoàng đế có thể tin dùng. Tôn thái phi trẻ con lương thiện, đến tuổi xế chiều mới biết tiên đế yêu bà như thế nào, dùng cả đời còn lại làm một Doãn Tĩnh Thái hậu phúc đức, ngậm kẹo đùa cháu. Đặng Khải Toàn suốt ngày la lối tình yêu là đồ bỏ đi, kẻ đang yêu đều rất ngu si, vậy mà cuối cùng đánh nhau với bạn chí thân để giành vợ. Chu nhị tiểu thư cái gì cũng tốt, mỗi tội làm bánh ăn không nổi, sau khi gả cho Thiên Triệu Lăng dùng món bánh hành hạ hắn gần chết, khiến cho hắn quyết định mau mau sinh con, để nàng bớt rảnh…

Ôi nói chung rất nhiều nhân vật dễ thương, từ trên xuống dưới dễ thương, trừ phe phản diện ra thì loại nào cũng yêu, nửa chính nửa tà cũng yêu!

Bởi vì độ hài hước của truyện này, bên cạnh đeo phao chống chìm độc giả nên trang bị thêm cách thiết bị hỗ trợ hô hấp, không là cười tắt thở!

166. Bất chấp tất cả – Cư Tiểu Diệc

Truyện này đọc cũng được đấy, không xuất sắc nhưng không dở, có vẻ chân thật hơn mấy truyện kịch kịch máu chó khác. Truyện nhẹ nhàng, có lúc vui vẻ, có khi trầm lắng, tâm lý nhân vật rất ổn, cách xử lý vấn đề phù hợp. Thêm điểm cộng nữa là edit khá tốt. Một tuyến nhân vật sự việc đơn giản như thế này là điều có thể xảy đến trong thực tế, truyện cũng nói lên một vài quan điểm hay về tình yêu – hôn nhân.

Tô Hiểu Mộc là mẹ đơn thân, nuôi sống bản thân và con trai Tô Nghiêu bằng nghề họa sĩ vẽ tranh xuất bản. Cô dự tính độc thân suốt đời, không nói chuyện yêu đương riêng mình, cũng không dám tưởng niệm mối tình sâu sắc cũ. Cho đến một năm bệnh hen suyễn trở nặng, Hiểu Mộc nghĩ đến cha của đứa bé, cô lo sợ một ngày mình chết không biết gửi gắm Tiểu Nghiêu cho ai…

Khi Cảnh Diễn phát hiện mình có con trai thì anh đã bỏ lỡ 9 năm trưởng thành của thằng bé. Anh tức giận cũng rất áy náy, theo bản tính sòng phẳng vụ lợi của một thương gia, anh muốn giành quyền nuôi con bằng một cái giá thương lượng tốt với mẹ đứa nhỏ, sao cho hai bên cùng có lợi. Hiểu Mộc không cần tiền, cô muốn cho con trai một gia đình có cha mẹ yêu thương, vì vậy điều kiện của cô là kết hôn.

Từ khi mối tình đầu Tần Trăn rời xa anh, Cảnh Diễn đã không có ham muốn cuộc sống hôn nhân với người phụ nữ nào khác. Lần này vì đứa con “ngoài ý muốn” mà lại rất “vừa ý muốn”, anh cảm thấy hôn nhân cũng không tệ. Tiểu Nghiêu rất giống anh, sự thông minh và ngây ngô của đứa trẻ khiến Cảnh Diễn rung động, cảm giác trên cõi đời này còn có một người chung huyết thống với mình. Mẹ của đứa trẻ cũng không tệ, dịu dàng và đảm đang, lo lắng con, chăm sóc chồng, vượt xa những gì anh mong đợi. Thì ra Cảnh Diễn cũng dễ thích nghi với cuộc sống gia đình, có hai khái niệm phát sinh ngày càng quan trọng hơn tiền tài và sự nghiệp: vợ anh, con trai anh.

Sự trở lại của Tần Trăn làm mọi thứ rối loạn. Hiểu Mộc là người phụ nữ sâu sắc và nhạy cảm, chưa bao giờ tham lam những gì không thuộc về mình, kể cả trái tim của chồng. Nếu mười năm trước cô có thể ra đi và kiên cường sống tốt thì mười năm sau cũng không ngoại lệ. Chỉ khác ở chỗ, ngày đó Cảnh Diễn nói chia tay, bây giờ anh cố chấp níu giữ…

Truyện này ấm áp và bình dị, nam chính là người đàn ông coi trọng trách nhiệm bổn phận, không nói dối, không sỉ diện, biết thành khẩn nhận sai khi mắc lỗi. Lúc đầu nam chính hơi lấn cấn vì nữ phụ, cô này từ nhỏ lớn lên cùng anh, bỏ thì thương vương thì tội nhưng một khi biết nữ phụ muốn tổn thương Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu thì dứt khoát cắt đứt, trừng phạt cô ta. Truyện kết HE, hồng hồng phấn phấn.

167. Bong bóng – Đông Đông Tây Tây

Không dám nói truyện “rất hay” nhưng mà cá nhân tôi vô cùng có cảm tình với bộ này! Thứ nhất là chất hài trong truyện vừa đáng yêu vừa duyên dáng, không phải cái kiểu cười cho qua mà là cười ngấm vào lòng. Thứ hai là các nhân vật trong truyện có cá tính riêng, tuy cũng na ná mấy loại “bá đạo”, “lạnh lùng” gì gì đó nhưng đây không phải tất cả, sau cái đại chúng còn có cái thuộc về mỗi nhân vật, khiến họ chân thật hơn hình tượng phổ thông. Thứ ba là cậu nhóc Mặc Mặc con trai nam nữ chính siêu cute luôn. Thằng bé chẳng thông minh tinh quái siêu phàm gì sất, đúng bản chất con nít ở cái tuổi này, nghịch ngợm, hay xấu hổ, tâm hồn đa cảm và khao khát tình thương cha mẹ, ấn tượng hơn mấy đứa nhỏ khác trong ngôn tình, bị mô tả đến thần thánh. Và cuối cùng là cốt truyện cuốn hút. Không thể phủ nhận “Bong bóng” có mô tuýp cũ, tình tiết cũ, vài trò hiểu lầm mất trí gì đó cũng góp mặt nhưng mà cách giải quyết vấn đề dứt khoát lưu loát khiến truyện không kịch tính thái quá, rất phù hợp nhẹ nhàng, đại khái là có “kịch” nhưng không “lố”!

Kiều Cận Nam ba mươi tư tuổi, độc thân, thành đạt, tính hay soi mói, nhà giàu đẹp trai học thức cao, có một đứa con trai năm tuổi.

Kiều Dĩ Mặc năm tuổi, thông minh đáng yêu, bình thường ngoan ngoãn vâng lời, bất thường trở nên ngỗ nghịch, có một ông bố ba mươi tư tuổi, mẹ không rõ danh tính.

Một lớn một nhỏ sống chung hòa hợp, bố không cười, con ít nói, bọn họ có một nghị định “Ba Không”: không vào thư phòng, không làm phiền bố, không nhắc tới mẹ.

Kiều Dĩ Mặc đi nhà trẻ, chỉ chơi thân với bạn gái nhỏ Hà Kiều Kiều, đơn giản vì bạn ấy cũng không có mẹ. Nhưng mà Kiều Kiều sướng hơn, cha của bạn là Hà Khâm Sinh rất thương bạn ấy, ngày nào cũng đón đưa con gái đến trường. Ba Kiều Cận Nam toàn vắng nhà, chưa bao giờ ôm hôn Mặc Mặc cả…

Bà nội nói rằng mẹ không yêu ba, cũng không thích Mặc Mặc, vì vậy sau này có ai tự nhận là “mẹ” cũng không thể tin. Cậu bạn nhỏ mím môi hờn dỗi, phải chi cô giáo Đỗ là mẹ thì hay biết mấy…

Đỗ Nhược không tài nào hiểu nổi vì sao một người như Kiều Cận Nam lại hứng thú với mình. Cô từng đi du học nhưng không tốt nghiệp, đã vậy còn ôm bụng bầu trở về, tâm hồn tổn thương sâu sắc, cha qua đời, mẹ gặp tai nạn, em trai trong độ tuổi thành niên ngỗ nghịch, mọi vấn đề kinh tế gia đình đè nặng trên vai cô. Mẹ Đỗ Nhược ôm đứa trẻ “nghiệt chủng” đem “bán”, món tiền chưa dùng tới thì đã nằm bất động sáu năm. Sáu năm này, Đỗ Nhược như con quay lao vào đời, tiền nhà, tiền viện phí, tiền học cho em trai, cô không dám nghĩ gì nhiều, không dám nhớ lại Paris một thời mộng tưởng, càng không dám hoài niệm Hà Khâm Sinh…

Mặc Mặc rất đáng yêu, Kiều Kiều cũng thật dễ thương, cô yêu bọn trẻ, trong đôi mắt ngây thơ của chúng dường như phản phất hình bóng của đứa con đã mất, chẳng biết con cô là trai hay gái, giống Kiều Kiều hay giống Mặc Mặc?

Hà Khâm Sinh lại theo đuổi cô, nói ra “sự thật” về sáu năm trước, Đỗ Nhược cảm thấy anh quá buồn cười, điều này có thể thay đổi bất hạnh của cô và gia đình sao? Đỗ Nhược thấy rõ tương lai của hai người, chính là “không có tương lai”! Cô từng yêu hết nhựa sống thanh xuân vì anh, từng nghĩ quẫn tìm chết vì anh, rồi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, bởi tình cảm giống như bong bóng, chợt đến, chợt tan…

Người khiến cô bối rối là Kiều Cận Nam, người đàn ông này thật quái lạ, ăn nói chói tai, tính nết như con chim công luôn vểnh cái đuôi đỏng đảnh ngạo mạn, anh lạnh nhạt và ác liệt với mọi người, kể cả con trai mình.

“Kiều tiên sinh, anh làm bố kiểu thì thế hả?”

“Tôi cho rằng bé trai cần học được sự tự lập, không dựa dẫm vào người khác…”

“Làm ơn đi, Mặc Mặc mới năm tuổi thôi, anh có hiểu không?”

Cận Nam không phải người bố giỏi nhưng là người bố tốt, anh là góc cạnh cứng rắn, triết lý khô khan, muốn tốt cho con nhưng thiếu thể hiện tình cảm. Chính vì vậy Mặc Mặc giận bố nhưng không oán bố, bởi vì cậu biết, bố thương cậu, chỉ là ông ấy quá cô đơn và quá cần một người phụ nữ để dung hòa mà thôi… Ước gì cô giáo Đỗ là mẹ mình ~~~~[>_

Chủ Đề