Hào môn trò chơi: tư sủng cục cưng bảo bối

· 14 theo dõi

Hạ Lâm, là nữ diễn viên tuyến 18 vừa mới ra mắt, thân mạng bệnh nặng lại bị bạn trai phản bội, khi cô ấy bị ép không còn cách nào, đi tìm người đàn ông quyền thế vô song kia. Anh ta nhếch môi nói: “trước giờ tôi không làm việc thiện, trừ phi cô lấy thân báo đạp!” nhìn thấy cô tức giận rời đi, khóe môi người đàn ông cong lại nở một nụ cười tươi, anh ta không những cho cô tủy, mà còn tặng cả bản thân mình cho cô luôn!

· 114 theo dõi

Hạ Lâm, là nữ diễn viên tuyến 18 vừa mới ra mắt, thân mạng bệnh nặng lại bị bạn trai phản bội, khi cô ấy bị ép không còn cách nào, đi tìm người đàn ông quyền thế vô song kia. Anh ta nhếch môi nói: “trước giờ tôi không làm việc thiện, trừ phi cô lấy thân báo đạp!” nhìn thấy cô tức giận rời đi, khóe môi người đàn ông cong lại nở một nụ cười tươi, anh ta không những cho cô tủy, mà còn tặng cả bản thân mình cho cô luôn!

Chương 02: Em có ý kiến gì không? Giọng nói này đã quá quen thuộc với cô, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, Hạ Lâm phản ứng lại, luống cuống tay chân đẩy hai cái, chính bản thân cũng lùi lại vài bước. Lăng Dị Châu bị cô đẩy lui về sau nửa bước, đôi mắt híp lại nhìn cô, hơn một tháng không gặp, cô lại đối xử với anh như vậy? Hạ Lâm bị ánh mắt của anh nhìn đến có chút lúng túng, xoay người cố che lại vết bẩn trên váy của mình. “Hạ Lâm, cậu đâu rồi?” Lương Tiểu Vũ vừa từ toilet đi ra gọi cô. Hạ Lâm nhanh chóng chạy đến, kéo Lương Tiểu Vũ chạy về hướng khác. “Này, có phải chúng ta đi nhầm hướng rồi không? Phòng ăn ở hướng kia mà?” Lương Tiểu Vũ kéo cô đi về hướng ngược lại. Hạ Lâm níu cô không buông “Không sai không sai, nhưng bên này cũng có thể đi mà.” “Nhưng bên này phải đi một vòng đấy.” “Đi vòng… Vì mình muốn hóng mát một chút.” Lương Tiểu Vũ không giãy giụa nữa, đi theo cô, Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng, lại nghe cô ấy chỉ về phía sau nói: “Lúc nãy mình vừa nhìn thấy một anh đẹp trai chân dài ở phía sau, đều tại cậu, đi gấp như vậy, làm mình không nhìn rõ được.” “Làm gì có anh đẹp trai nào, cái cậu thấy là cây cột đấy.” Hạ Lâm lôi kéo Lương Tiểu Vũ đi một vòng trở về phòng ăn, hôm nay hình như khi ra khỏi cửa cô không được thuận lợi cho lắm, quay về chỗ ngồi lấy túi liền chuẩn bị chạy trốn. Nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng ăn, thì đã bị đạo diễn Phó đang đi vào đẩy trở lại. “Tôi báo cho mọi người một tin tốt! Ngài Lăng bên phòng VIP chuẩn bị quay một quảng cáo mới cho Lăng thị, nói muốn dùng người mới, tôi đề cử các diễn viên nữ trong đoàn phim của chúng ta, ngài ấy đồng ý gặp thử, các cô nhanh chóng qua đó mời rượu đi!” Vừa dứt lời, các cô gái cũng không kịp hoan hô, từng người từng người chen nhau đi ra ngoài, ngay cả các diễn viên trung niên diễn vai ma ma cũng vội vàng đi đến, ôi trời, làm người đại diện của Lăng thị, nếu như được chọn, lập tức sẽ có thể ngang hàng với Phan Song Song luôn đấy! Trong lúc nhất thời không ai nhường ai, chen lấn nhau mời rượu. “Ai da, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên một chút!” Đạo diễn Phó thấy Hạ Lâm và Lương Tiểu Vũ không hề nhúc nhích, khá tức giận, đây không phải là được nể mặt mà còn làm cao sao? Hạ Lâm bĩu môi, cô vẫn còn muốn lăn lộn trong cái vòng này, vừa nãy đắc tội Phan Song Song, giờ không thể lại đắc tội đạo diễn nữa, lôi kéo Lương Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, không phải cậu có hứng thú với khách quý sao? Chúng ta cũng đi xem đi.” Lúc qua đến phòng VIP mới biết, khách quý căn bản không phải để bọn họ nhìn, mỗi người vào đó đều phải cúi đầu, không dám ngẩng đầu, đứng thành một hàng, biến thành một biển người. Trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng Phan Song Song vừa gắp đồ ăn, vừa giới thiệu: “Dị Châu, mứt lê hôm nay làm không tệ, rất vừa miệng, ngài nếm thử xem.” Giọng nói mềm đến tận xương. Lát sau, chỉ nghe được một giọng trầm thấp: “Tôi họ Lăng.” “Khụ khụ… Ngài Lăng, ngài nếm thử xem.” Phan Song Song vội vàng ho khan hai tiếng, nhiều người như vậy đầu nghe, vẻ mặt lúng túng của cô trực tiếp biến thành màu đỏ. Hạ Lâm suýt nữa bật cười, thật sự không nhịn được lén lút ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Phan Song Song ngồi bên cạnh Lăng Dị Châu, càng dựa càng gần, Hạ Lâm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bộ ngực lớn trắng nõn… Vài giây sau Hạ Lâm lập tức cúi đầu, bởi vì đụng phải ánh mắt của Lăng Dị Châu. Đạo diễn Phó thỏa mãn nhìn đám người mới đang xếp thành một hàng, lúc này mới hỏi Lăng Dị Châu “Ngài Lăng, ngài xem một chút, những người mới này thế nào, có phù hợp với hình tượng của Lăng thị không?” “Có.” Lăng Dị Châu gần như không suy nghĩ lập tức trả lời. Hạ Lâm sợ hết hồn, cảm nhận được Lương Tiểu Vũ căng thẳng nắm chặt tay cô, nên vỗ vỗ tay của cô ấy an ủi, nghề này của bọn họ, đều hi vọng có thể bộc lộ hết tài năng của mình, mà hiện tại, Lăng thị chính là cơ hội tốt nhất. Đạo diễn mừng rỡ “Ngài Lăng, thật vậy sao? Là ai vậy?” Nếu thật sự tuyển người mới từ chỗ ông ta, vậy thì giá trị con người của ông ta cũng sẽ tăng lên gấp bội, gương mặt của đạo diễn cười tươi như hoa. Ai ngờ Lăng Dị Châu lại nói: “Cũng không tệ, việc tuyển người này tôi cũng không rành, lần sau người của bộ phận quảng cáo sẽ liên hệ với ông để nói rõ.” Thì ra là ý này, đạo diễn Phó thất vọng thở dài, Hạ Lâm lại thở phào nhẹ nhõm, may là anh không làm bậy. Sau khi đi ra cô liền nhét Lương Tiểu Vũ trở về phòng ăn, đi một mình, vì mấy vị đạo diễn vẫn còn ở lại, về sớm thì sớm mất cơ hội, Lương Tiểu Vũ gật gù, cũng không níu kéo, dặn cô trên đường về phải cẩn thận, bảo cô đừng vì Phan Song Song mà tức giận, không đáng. Hạ Lâm lái xe về nhà trọ của mình, nhưng vì không quen hơn nữa lại nhát gan, trên đường về cũng không dám tăng tốc nên chạy chậm như xe đạp. Chiếc xe phía sau cứ nhấn còi liên tục, Hạ Lâm đang căng thẳng tập trung cao độ để lái xe, tức giận đến cũng nhấn còi mấy lần đáp lại phía sau, cảm thấy tài xế kia thật kỳ lạ, đường rộng như vậy, cũng không phải là không thể vượt qua, nhấn còi cái gì! Mấy phút sau, cái xe kia rốt cuộc không nhịn được tốc độ xe của Hạ Lâm nữa, là siêu xe. Nhưng mà vị đại gia trên siêu xe trực tiếp dừng xe chắn trước mặt cô! Hạ Lâm sợ đến mức lập tức phanh lại, rất có khí phách mà đập một cái xuống tay lái, tài xế phía trước mới thật sự là sát thủ đường phố đấy! Nhưng mà, sao chiếc xe này cô càng nhìn càng thấy quen vậy? Cho đến khi Lăng Dị Châu từ trong xe bước ra, cô liền biết vì sao thấy quen, muốn tránh cũng không còn kịp. Lăng Dị Châu ỷ vào đôi chân dài của mình, hai ba bước bước đến bên cạnh xe của cô, gõ gõ cửa sổ xe “Xe anh hay là xe của em?” Hạ Lâm bĩu môi, nhìn trước nhìn sau một chút, tuyến đường này không nhiều xe lắm, mới dám trò chuyện với anh “Tự tôi có thể lái về.” Lăng Dị Châu hít một cái, ngửi được mùi rượu “Say rượu lái xe sẽ bị trừ mười hai điểm.” “Tôi không có uống rượu.” Hạ Lâm giơ váy lên cho anh xem, tỏ ý mùi rượu xuất phát từ đây, “Không cẩn thận bị dính lên.” Lăng Dị Châu nhìn một đường đến bộ ngực nhỏ của cô, duỗi tay qua. Hạ Lâm lập tức làm động tác bảo vệ bản thân hai tay che lại, lúc này mới phát hiện thì ra Lăng Dị Châu duỗi tay vào mở khóa cửa, ngẫm lại thì vóc người của Phan Song Song hơn cô không biết bao nhiêu lần anh cũng không làm gì, nên cũng yên tâm. Lăng Dị Châu mở cửa xe, lôi cô ra khỏi xe “Em lái xe quá chậm.” Kéo cô đến chiếc xe phía trước. Anh trực tiếp ném chìa khóa xe của Hạ Lâm cho thư ký đang đợi “Thư ký Văn, lái chiếc xe phía sau về đi.” Sau đó mở cửa ghế phụ chuẩn bị nhét Hạ Lâm vào. Hạ Lâm do dự một lát “Hôm, hôm nay tôi không muốn đến nhà của anh.” Thấy gương mặt Lăng Dị Châu lập tức lạnh, Hạ Lâm vội vàng đổi giọng “Ý tôi là, anh mua xe cho tôi đi, tôi không muốn để cho người khác mở.” Cô chỉ chỉ thư ký của anh đứng bên cạnh. Lăng Dị Châu từng bước từng bước áp sát vào cô “Điều thứ năm trong hợp đồng, vì đảm bảo có thời gian yêu đương đầy đủ, mỗi tuần chúng ta phải ở cùng nhau ít nhất hai ngày, mà anh đi công tác năm mươi ngày, thời gian yêu đương miễn cưỡng tính là mười bốn ngày, em có ý kiến gì không? Bà Lăng.” Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Lâm, Lăng Dị Châu giơ tay vuốt vuốt tóc dài của cô “Anh biết em tính toán không giỏi, nên đã tính trước giùm em, còn nữa, đó không phải nhà của anh, mà là nhà của chúng ta.” Editor: Đạo Quán Ngôn Tình Mật khẩu: Page Đạo Quán Ngôn Tình tổng cộng có bao nhiêu ad?

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Đúng bảy giờ chiều, cả tòa cao óc nhà Mộ Dung đã tắt đèn, chỉ có lầu tầng 42, tầng làm việc của Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. Mộ Dung Trần còn đang vì chuyện của anh cả mà rầu rĩ, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, đó là buổi chiều họp cuối cùng của anh về việc sẽ mở rộng thị trường qua HongKong. Tình Tình lặng yên ngồi trên ghế Salon bằng da thật, trong tay cầm một quyển sách về thiết kế nội thất.Một người đang làm việc, một người đang đọc sách, không gian an tĩnh nhưng cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.Không biết qua bao lâu, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên: "Tình Tình, đến phòng nghỉ ngơi đi ngủ."Tình Tình ngẩng đầu, nghi ngờ không hiểu: "Em không ngủ sớm." Ngủ sớm như vậy, cô cũng không phải là heo. . . . . . Mặc dù không lâu sau nữa, cô nhất định sẽ biến thành một con heo.Đây cũng là nguyên nhân chính, anh dù bận rộn vẫn bắt cô đến công ty cùng anh làm việc.Ánh mắt Mộ Dung Trần không hề rời khỏi màn hình, âm thanh không cho phép người khác cự tuyệt: "Vậy thì đến đây với anh."Tình Tình không biết anh bị rút giây thần kinh số mấy, mở trừng hai mắt nói: "Em không muốn." Cô không hiểu công việc của anh, qua đó làm gì?"Em có tới không?"Tình Tình tiếp tục cúi đầu đảo sách: "Không."Được, không chứ gì? Vậy anh đi qua được chưa? Người đàn ông một giây trước vẫn còn chăm chỉ làm việc thế nhưng chợt đứng thẳng lên nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc đọc sách trước mặt, tay liền rút sạch sách trong tay cô, thuận thế ôm lấy người cô mà giở trò."Mộ Dung Trần, anh làm gì thế?" Tức giận muốn đẩy tay anh ra, không ngờ tay anh càng không an phận mà duỗi vào trong váy cô."Em làm ảnh hưởng đến công việc của anh?" Bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụng nhỏ tuy vừa mới hơn bốn tháng mà đã hơi nhô cao. Nơi này, thế nhưng tạo cho anh áp lực rất lớn!"Em có như thế sao?" Người này quả nhiên là không có nói lý lẽ! Rõ ràng là cô ngồi đọc sách rất ngoan ngoãn kia mà?"Nhưng em lại làm anh rất muốn ôm em." Kể từ sau khi cô có thai, anh bị cấm dục thật lâu? Anh bị nhịn ăn rất khổ sở? Môi anh áp lên môi cô, nút mát cánh môi ấy."A! Không được!" Tình Tình bắt được cánh tay không an phận của anh."Tại sao không được?" Anh nỉ non bằng chất giọng trầm thấp, nghe giống như đang bị cơn buồn ngủ thúc giục."Nhưng. . . Em mang thai, sợ rằng không có thuận tiện. . ." Cô đều lợi dụng đứa bé làm cái cớ."Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bốn tháng là đã an toàn."À? Thế nhưng anh lại dám hỏi bác sĩ về vấn đề này? Thật sự là phục anh luôn rồi!"Mộ Dung Trần, anh không thể làm ở chỗ này. . . . . .""Tại sao?""Nơi này là công ty. . . . . .""Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên làm ở chỗ này." Lý do này đủ chứ?Người đàn ông kia không để ý đến sự kháng cự của cô, đem tất cả quần áo trên người ném xuống đất, mắt thấy một buổi tiệc lớn chuẩn bị bắt đầu, phòng làm việc vốn đã được đóng chặt lại bị người ta không báo trước mà đẩy cửa bước vào!"Thật xin lỗi, tổng giám đốc!" Tập tài liệu trên tay Chương tài tử rơi xuống đất.Một màn xuân sắc dĩ nhiên vì thế mà không thể diễn ra. Cậu ta thực sự là kẻ không biết thức thời rồi !"Chương Mực Tuyên, ngày mai cậu đừng đến công ty làm nữa!" Bởi vì phải chịu đựng mà trên trán tổng giám đốc toát ra mồ hôi, Mộ Dung Trần cắn răng nói từng chữ một."Tổng giám đốc, bên phía chủ tịch truyền xuống một ít phần tài liệu đã hoàn thành! Tôi tan việc trước, xin anh cứ tiếp tục!" Chốc lát sau khi hốt hoảng, Chương tài tử lập tức đem tài liệu từ dưới đất nhặt lên, mắt nhìn thẳng về trước, đem tài liệu đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài."Mộ Dung Trần, xem chuyện tốt anh làm kia!" Bị người bắt gian tại giường còn khó chịu nào hơn như thế chứ? Mặc dù bọn họ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, nhưng trải qua lần này, đoán chừng cô chẳng còn mặt mũi để đến công ty anh nữaTình Tình luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế: "Em về nhà!""Không cho đi!" Cô đi, ai tới tắt lửa thay anh?"Bụng của em rất đói."". . . . . ." Một giờ trước mới cô mới vừa ăn xong rồi mà, giúp việc còn cẩn thận gói một phần nữa cho cô mang theo. Sao có thể đói bụng nhanh như vậy?"Cục cưng cũng đói bụng!" Lý do này tốt hơn!"Chúng ta đi ra ngoài ăn!" Hết cách rồi, ai bảo chính anh tính toán thua cô?"Em chỉ muốn ăn cháo do anh nấu." Muốn dùng mang thai để trói chặt cô hả, không để cho cô đi làm đúng không? Đừng tưởng rằng cô không biết quỷ kế này của anh!"Vậy về nhà!" Cô gái này, cho tới bây giờ chính là phiền toái nổi danh."Nha."Trong trò chơi này, rốt cuộc người nào ăn hết người nào, thật rất khó nói rõ ràng. Tương lai, thật sự là rất làm cho người khác mong đợi!

-Hoàn Thành-

Video liên quan

Chủ Đề