01. Vì sao chúng ta hành động:
Hầu hết mọi người chỉ cam kết hành động nếu họ được thúc đẩy ở một mức độ nhất định. Và họ chỉ có động lực khi họ cảm thấy một nguồn cảm hứng cảm xúc. Một người chỉ bắt đầu có động lực để học tập cho kỳ thi khi người đó hình dung ra những hậu quả nếu họ thi rớt. Một người quyết định học một loại nhạc cụ nào đó khi họ cảm thấy được truyền cảm hứng vì có thể chơi nhạc cho bạn bè và người thân của họ nghe.
Và tất cả chúng ta đã từng buông lơi mọi thứ vì thiếu động lực ít nhất một lần trong đời. Đặc biệt là trong thời điểm mà chúng ta không nên. Chúng ta cảm thấy thờ ơ và lãnh đạm khi hướng tới một mục tiêu nhất định đã đặt ra cho chính mình bởi vì chúng ta thiếu động lực và chúng ta thiếu động lực bởi vì chúng ta không cảm thấy bất kỳ khao khát về cảm xúc nào để thực hiện điều đó.
Nhưng có một vấn đề với khuôn mẫu này: Phần lớn những thay đổi và hành động mà chúng ta cần trong cuộc sống đều được truyền cảm hứng bởi những cảm xúc tiêu cực và chính những cảm xúc đó lại cản trở chúng ta thực hiện những hành động đó.
Nếu một người đang cố hàn gắn mối quan hệ của họ với người khác, những cảm xúc nội tại [những tổn thương, oán giận, sự trốn tránh] hoàn toàn đi ngược lại những hành động cần thiết để hàn gắn [đối mặt, trung thực và giao tiếp].
Cảm giác xấu hổ về cơ thể tạo nên động lực mong muốn giảm cân của một người, nhưng cũng chính cảm xúc xấu hổ đó lại cản trở họ đi đến phòng tập gym vì lo sợ bị người khác chê cười.
Những tổn thương trong quá khứ, kỳ vọng tiêu cực và cảm giác tội lỗi, xấu hổ và sợ hãi thường khiến chúng ta trốn tránh những hành động cần thiết để vượt qua những tổn thương, kỳ vọng và cảm xúc tiêu cực đó.