Leon sát thủ chuyên nghiệp review

12-year-old Mathilda is reluctantly taken in by Léon, a professional assassin, after her family is murdered. An unusual relationship forms as she becomes his protégée and learns the assassin... Read all12-year-old Mathilda is reluctantly taken in by Léon, a professional assassin, after her family is murdered. An unusual relationship forms as she becomes his protégée and learns the assassin's trade.12-year-old Mathilda is reluctantly taken in by Léon, a professional assassin, after her family is murdered. An unusual relationship forms as she becomes his protégée and learns the assassin's trade.

  • 1.4KUser reviews
  • 137Critic reviews
  • 64Metascore

Videos1

More like this

Review

Where are the accolades?

This movie is rated 63 on the imdb top 250 movie list, showing that people obviously like this movie, and with good reason. But why the hell didn;t this movie garner at least one single oscar or golden globe nomination??

natalie portman's performance was terrific as the emotionally ravaged matildha - best actress nomination for sure.

jean reno should have been nominated for a best actor nomination. the fact that the audience is led to feel sympathy and sorrow for a hitman speaks words enough about his performance.

gary oldman is fantastic as the corrupt and psychotic cop. his character is so repulsive and chilling, but at the same time so quirky and interesting to watch. best supporting actor nomination.

luc besson. when this man will get some kudos for his work i never know. the professional, in my opinion, is his greatest achievement as a director and, considering the fact he has helmed classic cult films such as nikita and the fifth element, the professional must rate highly as one of the best films of the 90's atleast! best film and best director nominations should have been given.

but no, it was all too easy to heap praise on the feel good movie forrest gump, and shun the movie that, through its intensity and tragedy, better highlights the value of life and love.

Lần đầu tiên mình nghe đến phim này là khi đọc một quyển ngôn tình. Truyện ngôn tình có thể phần nhiều không được đánh giá cao nhưng với cá nhân mình mà nói thì nhờ đọc ngôn tình mà bổ sung không ít kiến thức, ví dụ như biết đến kha khá phim và nhạc hay.

Phim đã cũ, cũng không đẹp. Nhìn chung các nhân vật trong phim không đẹp, và các cảnh phim cũng chẳng được trau chuốt để gây ấn tượng thị giác mạnh mẽ, bù lại tất cả đều phù hợp, cứ như thể chuyện đó có thể thực sự xảy ra ở nơi đó vậy.

Mặc dù là phim máu me bạo lực nhưng những cảnh chém giết đấu súng của phim không nhiều, cũng không có nhiều đoạn đặc tả việc bắn giết, bị thương, vv. Có điều đôi chỗ mình vẫn cảm thấy hơi lạm dụng máu giả. Đương nhiên có thể chủ yếu do mình ít xem phim thể loại này nên thấy nhiều, còn người quen xem phim bạo lực sẽ cảm thấy bình thường.

Mình cực kì ấn tượng với cách xây dựng nhân vật của phim, và do vậy cũng ấn tượng sâu sắc với các diễn viên.

Leon là một sát thủ chuyên nghiệp, như Mathilda nhận xét là “the best in town”, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông đơn thuần. Trong phim không có những cảnh quay súng, phi thân, cận chiến hay tắm rửa khoe cơ bắp nhằm xây dựng hình ảnh một sát thủ cool ngầu đánh gục trái tim chị em. Leon là một sát thủ lặng lẽ xuất hiện sau lưng con mồi, một người đàn ông ăn mặc đơn giản già nua, bước đi chậm chạp cứng ngắc, mỗi khi nói chuyện thường nói rất chậm như đang tìm từ, hay đang nhớ lại cách phát âm, mắt mở to ngơ ngác, một người đàn ông sống đơn độc trong một quán trọ rẻ tiền, chỉ uống sữa chứ không uống rượu, ngày nào cũng tỉ mỉ lau từng chiếc lá cho cái cây ông coi là bạn, một người đàn ông vào rạp xem một bộ phim chẳng ăn khách, và nở nụ cười đơn thuần ngây thơ. Nếu có gì trong cuộc sống của Leon gắn liền với nghề sát thủ, thì chỉ có việc luyện thể lực hằng ngày trong căn phòng đơn sơ, và cái cách ông luôn ngồi qua mỗi đêm thay vì lên giường nằm ngủ.

Đối lập với Leon là Mathilda, một cô nhóc nhỏ con 12 tuổi [dù cô bé cứ hay tự nhận mình 18], có giọng nói non nớt điển hình, nhưng lại khôn ngoan tinh ranh hết biết. Một đứa trẻ chưa phát triển nhưng lại luôn tỏ ra người lớn, qua việc cố tình mặc những bộ quần áo ngắn ngủn có vẻ thời thượng nhưng lại càng để lộ cơ thể trẻ con gầy guộc mảnh khảnh. Mathilda luôn cố hành xử như một người lớn dù ở những phút mấu chốt cô lại có những hành vi cực kì ấu trĩ. Đó là một cô bé không được hưởng hạnh phúc gia đình và tình yêu thương của cha mẹ, một cô bé sống trong một gia đình “dưới đáy xã hội” điển hình, một cô bé muốn hành xử bất cần đời, và chỉ nhận ra sai lầm khi quá muộn. Có thể nói nếu chỉ xét đến cốt truyện ai làm gì ai thì Mathilda chính là hình tượng điển hình của một dạng nhân vật “ngây thơ vô số tội”.

Nhân vật Stanfield cũng là một điển hình đáng lưu tâm khác. Là trùm sò giới cảnh sát, nhưng đồng thời cũng dính dáng đến các hoạt động phi pháp, và nghiên ma túy. Một kẻ có lẽ điên nhiều hơn tỉnh, giết người không gớm tay và hay thích nhắc đến nhạc cổ điển. Nhân vật này có lẽ được xây dựng với mục đích gây cười, dù phần nhiều là tiếng cười mỉa mai châm biếm hơn là một nụ cười bật ra thích thú.

Cốt truyện cơ bản của phim thực ra không có gì quá khó đoán, nhưng lối làm phim vẫn dẫn dắt người ta theo dõi cẩn thận chi tiết. Câu chuyện chính không tập trung vào giết chóc, việc Mathilda tìm cách trả thù, hay cuộc đấu của 2 con người ấy với hàng trăm cảnh sát vũ trang. Câu chuyện chú ý nhiều hơn đến sự thay đổi, hay có thể nói là sự trưởng thành của Leon khi sống cùng Mathilda, sự ngượng ngùng của người đàn ông lớn tuổi cứ bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch tỏ tình, sự bất đắc dĩ và bao dung của Leon mỗi khi Mathilda gây rắc rối khiến cả hai phải chuyển chỗ ở, cách Leon quan tâm cô bé vụng về mà đáng yêu, như việc mang về cho cô chiếc váy ren hồng, ngập ngừng dặn dò Tony về việc để lại toàn bộ tài sản cho cô bé, cách ông bảo cô bé không được hút thuốc không được chửi thề, hay cách ông nằm duỗi dài ra giường vào buổi sáng sau đêm đầu tiên ngủ trên giường, sau một khoảng thời gian rất dài luôn ngồi ghế.

Cũng vì thế mà đoạn thoại mình thích nhất trong phim là đoạn

Léon: You need some time to grow up a little.

Mathilda: I finished growing up, Léon. I just get older.

Léon: For me it’s the opposite. I’m old enough. I need time to grow up.

Trong khi đa phần mọi người thích đoạn trước đó, buồn hơn và có vẻ triết lý hơn.

Mathilda: Is life always this hard, or is it just when you’re a kid?

Léon: Always like this.

Gần cuối phim mình đã hi vọng Leon có thể thoát ra, để rồi cả hai đoàn tụ một ngày nào đó [Những người mong mỏi đạo diễn làm phần 2 hẳn cũng có hi vọng này], thậm chí tự hỏi tại sao một sát thủ chuyên nghiệp như Leon lại không cảm thấy Stanfield đang ở phía sau. Nhưng cuối cùng lúc ông dúi cái chốt lựu đạn vào tay Stanfield, mình đã hiểu. Có lẽ ông tin rằng, nếu Stanfield vẫn còn sống, Mathilda sẽ vẫn tìm cách mạo hiểm cuộc sống để trả thù hẳn, chỉ có hắn chết đi, dù với cái giá là tính mạng của chính ông, Mathilda mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

Mình thấy bộ phim đã giải quyết tương đối ổn thỏa quan hệ của Leon và Mathilda. Nếu đó là tình yêu, thì nó là thứ tình yêu rất thuần khiết trong sáng, không có nhục cảm, không có ham muốn tình dục, cũng không có những mặc cảm tội lỗi. Nó thực sự là thứ tình cảm tự nhiên nhẹ nhàng xuất hiện trong đời, cứu vớt không chỉ mình Mathilda.

Chủ Đề