Lợn cưới áo mới là gì năm 2024

Truyện cười dân gian là một thể loại truyện dân gian chứa đựng cái hài, dùng tiếng cười làm phương tiện chủ yếu để thực hiện chức năng phê phán, châm biếm, đả kích cái xấu xa và mua vui giải trí. Đặc điểm chung của truyện cổ dân gian là ngắn gọn, nặng về lí trí, có kết cấu chặt chẽ và kết thúc đột ngột, bất ngờ. Đặc điểm của truyện cười khá giống với truyện ngụ ngôn, nhưng mang tính châm biếm đả kích sâu cay ít hơn, chủ yếu mang tính giải trí trước hết rồi mới đến tính phê phán, châm biếm. “Lợn cưới áo mới” là truyện cười dân gian phổ biến, đồng thời cũng mang nhiều triết lý sâu cay.

Tóm lược nội dung câu chuyện

Có anh tính hay khoe của. Một hôm, may được cái áo mới, liền đem ra mặc, rồi đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Đứng mãi từ sáng đến chiều chả thấy ai hỏi cả, anh ta tức lắm.

Đang tức tối, chợt thấy một anh, tính cũng hay khoe, tất tưởi chạy đến hỏi to:

- Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?

Anh kia liền giơ ngay vạt áo ra, bảo:

- Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả!

Đây là một câu chuyện rất ngắn, không có nhiều tính nghệ thuật, bài học đặt ra cũng dễ hiểu, dễ tiếp thu, nhưng không vì vậy, mà dễ học hỏi, dễ làm theo.

Ý nghĩa và bài học rút ra từ truyện Lợn cưới áo mới

Truyện cười có những nét đặc trưng riêng không thể nhầm lẫn, bởi yếu tố gây cười cũng như nội dung hàm súc của nó. Đằng sau tiếng cười sảng khoái, người ta buộc phải ngẫm nghĩ, phải học hỏi và thay đổi. “Lợn cưới áo mới” mở đầu bằng tình huống trào phúng, Trong truyện, ta bắt gặp hai anh có tính khoe của gặp nhau. Một anh thì may được chiếc áo mới liền mặc ngay, mong được khen. Một anh thì muốn khoe với mọi người mình có con lợn cưới. Người có áo mới thì mặc ngay và đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Anh ta tức giận chỉ vì anh ta đã đứng từ sáng đến chiều mà chẳng có ai hỏi. Chi tiết “đứng hóng ở cửa” rất đắt. Nó lột tả được những điều đáng chê cười ở anh chàng này. Một cái áo mới thì có gì đâu mà đến nổi bỏ cả công ăn việc làm, chỉ “hóng” ở cửa để khoe. Khi có người mất lợn hỏi “Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?” thì lẽ ra anh ta phải trả là “Tôi có thấy con lợn chạy qua đây” hoặc “Tôi không thấy con lợn nào chạy qua đây cả”. Câu trả lời của anh ta lại là: “Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả”. Với mọi người thì câu trả lời đó thừa thãi. Nhưng với anh ta thì có lẽ câu trả lời đó mới diễn đạt đúng đủ mục đích “khoe” của anh ta. Thật là buồn cười và lố bịch.

Tình huống được xây dựng theo cách nói quá, lố bịch hơn so với hoàn cảnh thường thấy, nhằm mục đích nhấn mạnh vào bài học mà tác giả muốn đề cập. Đó là phê phán đả kích thói khoe khoang, khoe của. Đây là tính xấu phổ biến trong xã hội, thói khoe khoang khiến đối phương khó chịu và cảm giác không được thoải mái, thân thiện, dễ khiến chúng ta mất điểm trong mắt người khác. Trong câu chuyện, hai kẻ thích khoe khoang gặp nhau đã tạo thành một tình huống lố bịch, dở khóc dở cười. Trong cuộc sống, hãy hạn chế tối đa thói xấu này, người xưa nói rằng một bông lúa chín là một bông lúa biết cúi đầu, giá trị của một người chỉ thực sự lớn khi họ biết cách khiêm tốn. Câu chuyện khuyên ta hãy sống khiêm tốn. Đức độ và tài năng của mỗi người sẽ được bộc lộ qua việc làm chứ không bộc lộ qua lời nói. Thước đo giá trị con người không phải bằng tiền bạc mà bằng tài năng, trí tuệ và sự đóng góp, cống hiến của người đó đối với cộng đồng, xã hội.

Bên cạnh đó, việc khoe khoang sẽ khiến cho trí tuệ của con người giảm sút, bởi họ chỉ quan tâm đến việc làm sao để đối phương biết những thứ mình có, dẫn tới sự lố bịch trong cách giao tiếp, ví dụ hình ảnh lợn cưới trong câu chuyện mang đầy tính châm biếm đả kích. Trí tuệ giảm sút, khiêm tốn không có rất dễ đi đên thất bại, trong cuộc sống không cần phải nói nhiều, tự họ sẽ nhìn nhận giá trị của bạn, và chỉ như vậy, bạn mới được công nhận.

Như vậy “lợn cưới áo mới” tuy có cốt truyện đơn giản, không đặc sắc, nhưng không vì vậy mà mất đi nôi dung hay. Với tiếng cười châm biếm, tác phẩm phê phán thói khoe khoang của con người và khuyên chúng ta phải biết khiêm tốn trong cuộc sống.

- Trong truyện, chúng ta gặp hai người khoe khoang về bản thân gặp nhau. Một người may được chiếc áo mới liền mặc và đứng chờ khen ngợi. Người kia muốn khoe chiếc áo mới và khi không ai nhận xét, họ tức giận. Khi có người hỏi “Có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?” câu trả lời của họ là 'Từ khi mặc áo mới này, tôi chưa thấy con lợn nào chạy qua đây cả'.

\=> Một tình huống hài hước, nhưng cũng đầy châm biếm về những người khoe khoang, hợm hĩnh.

  1. Bài học rút ra từ câu chuyện

Câu chuyện ngắn nhưng sâu sắc

- Truyện phê phán những người khoe khoang, tự cao tự đại thông qua tiếng cười của cộng đồng.

- Truyện khuyên chúng ta sống khiêm nhường, vì đức tính và tài năng của mỗi người được thể hiện qua hành động, không phải lời nói.

- Con người không được đo lường bằng tiền bạc mà bằng tài năng, trí tuệ và sự đóng góp vào cộng đồng, xã hội.

3. Kết bài

- Trong cuộc sống hiện nay, hiện tượng khoe khoang vẫn còn. Chính vì vậy, chúng ta cần phê phán để xã hội trở nên tốt đẹp hơn.

Mẫu văn số 1

Lợn cưới, áo mới là một trong những câu chuyện hài hước của dân ta, thể hiện rõ nét đặc trưng của thể loại này. Câu chuyện ngắn gọn như một vở kịch nhỏ kể về cuộc 'chạm trán' bất ngờ và thú vị giữa hai anh chàng thích khoe của: Một người khoe con lợn cưới bị sổng và một người khoe chiếc áo mới may. Điều này đã tạo ra tiếng cười thoải mái trước hình ảnh hai con người 'trổ tài khoe của'.

Tính khoe của, cũng là tính khoe khoang tổng quát của con người, nhưng lại mang một sắc thái riêng đặc biệt. Đây không phải là việc khoe trí tuệ, tài năng, học vấn, hoặc địa vị xã hội... mà là việc khoe của. Tuy rằng việc khoe bất cứ điều gì cũng không tốt, là điều nên tránh, nhưng việc khoe của lại càng tầm thường, lố bịch, đáng cười và đáng phê phán, chứng tỏ một nhân cách thấp hèn chỉ tập trung vào cuộc sống vật chất và tìm niềm vui trong đó. Người có tính khoe của thích phô trương, huênh hoang những gì họ có trước mắt mọi người, dù đó chỉ là 'một chiếc áo mới' hoặc 'một con lợn cưới'.

Thói quen khoe khoang, phô trương đã trở thành một nhu cầu, một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của họ đến mức không thể không khoe. Khi khoe, họ tự hào, hạnh phúc vì cảm thấy mình giàu có hơn người khác, có những thứ mà người khác không có và coi đó là hạnh phúc trong cuộc sống. Nhưng đáng buồn cười, lố bịch, tầm thường là những gì họ khoe không có gì to lớn, không làm cho họ trở nên cao siêu, ngược lại chỉ làm cho họ trở nên nhỏ bé và thấp kém hơn.

Người này đi tìm lợn để khoe trong một tình huống đặc biệt: đang tất bật đi tìm con lợn sổng, nhưng vẫn không quên việc khoe của, bởi vì đã trở thành một nhu cầu, một thói quen trong cuộc sống của họ. Trên thực tế, chúng ta thấy rằng những người thường xuyên khoe cũng luôn tìm cơ hội để khoe. Và cơ hội đã đến khi đi tìm lợn sổng, lại gặp người đứng đó. Thực tế, việc đi tìm lợn thực sự phải hỏi: 'Bạn có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không?' nhưng anh lại hỏi lớn to: 'Bạn có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?'. Trong câu hỏi đã rõ ràng là cưới với người được hỏi, nhưng vẫn cần phải làm cho anh chàng khoe của. Do đó, câu hỏi của anh ấy không chỉ là để tìm lợn, mà còn để khoe, và có vẻ như mục đích khoe này quan trọng hơn, cần thiết hơn. Từ cưới hoàn toàn không liên quan trong câu hỏi tìm lợn, nhưng lại được chú ý, nhấn mạnh, chi tiết và như vậy làm cho người được hỏi phải chú ý vào điều mà anh ấy muốn 'khoe'.

Vì vậy, chúng ta có thể thấy rõ tính khoe của của anh chàng này. Nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Anh ta lợi dụng việc tìm lợn để khoe, và dĩ nhiên việc khoe là hành động lố bịch, gây cười, nhưng việc khoe như anh ta lại càng đáng chê trách hơn. Anh ta nhấn mạnh 'con lợn cưới' để chú ý hơn và không biết rằng 'anh áo mới' đang tìm cơ hội.

Các ông già xưa vẫn nói 'già bát cơm canh, trễ manh áo mới' nhưng thú vị như anh chàng trong câu chuyện là một ví dụ điển hình cho sự lố bịch đáng chê cười và phê phán. Có áo mới, anh ta diện ngay rồi đứng hóng ở cửa, chờ mọi người đi qua khen ngợi. Chi tiết 'đứng hóng ở cửa' thực sự buồn cười, nhưng áo mới cũng không đáng đến mức đó. Nhưng với anh chàng trong câu chuyện, đó lại là điều bình thường, thói quen. Đứng suốt từ sáng đến tối chỉ để khoe một cái áo là quá buồn cười. Điều này hoàn toàn không tự nhiên, lố bịch và ngớ ngẩn đến mức khó tin. Nhưng nó lại hoàn toàn thật.

Sau cùng, sau bao nỗ lực chờ đợi, cuối cùng cũng có người đi qua. Khi trả lời, tính khoe của anh ta lại bộc lộ một cách hài hước và khiến mọi người cười nhiều hơn trong cả hành động và lời nói của anh ta. Anh ta liền bày tỏ sự vui mừng khi được cởi mở, được 'khoe' sau một ngày dài, và vì vậy phần đầu câu trả lời là thừa, không liên quan đến việc tìm lợn. Người ta hỏi về con lợn nhưng lại trả lời về cái áo mới? Anh ta lợi dụng câu trả lời để khoe chiếc áo mới và làm cho người kia rõ hơn, anh ta giơ vạt áo lên, cái áo được nhắc đến trong câu trả lời về việc tìm lợn. Nhưng với cụm từ 'từ lúc tôi mặc cái áo này' có nghĩa là từ sáng đến tối chẳng thấy con lợn nào chạy qua cả, phần thông tin thừa đột nhiên biến thành một chi tiết về thời gian. Nhưng nó lại càng làm cho việc của hai người thích khoe của gặp nhau trở nên lố bịch và nực cười hơn.

Câu chuyện ngắn gọn nhưng ý nghĩa sâu sắc. Nó phê phán tính khoe khoang, phô trương của con người. Đây là một tật xấu khá phổ biến mà mỗi người thường mắc phải.

Tính xấu đó thể hiện trong cách nói, cử chỉ, dáng điệu và đã biến nhân vật thành trò cười của dư luận. Trong cuộc sống, chúng ta thường xuyên bắt gặp những trường hợp như vậy. Người ta thỉnh thoảng muốn người khác hiểu rõ hơn về khả năng của bản thân mình nhưng lại vấp phải những trở ngại và trở thành kẻ khoe của. Vì vậy, trong cuộc sống, cần phải tránh xa những tật xấu này, đôi khi chính mình không kiểm soát được hành vi của mình dẫn đến việc trở thành kẻ phô trương, trở thành trò cười cho khả năng khoe của. Đã có rất nhiều câu chuyện phê phán những kẻ phô trương khoe khoang trong cuộc sống. Tất cả, dân gian đã nhằm phê phán, chỉ trích những thói hư tật xấu và khuyên mọi người hãy sống một cuộc sống giản dị, khiêm tốn và chân thành, chớ đừng như hai anh chàng khoe của trong câu chuyện trên.

Hai anh chàng khoe của đã đối mặt với nhau, họ tự nhiên bộc lộ bản tính của mình nhưng dù thế nào, họ không thể che giấu được tính khoe của, việc phô trương đến mức cười, lố bịch của họ. Câu chuyện là một bài học ý nghĩa cho chúng ta trong cuộc sống.

Bài mẫu 2 - Phiên bản tái sáng tạo

Truyện cười là một biểu hiện sáng tạo của trí tuệ dân gian, được truyền miệng rộng rãi trong cộng đồng nhân dân. Truyện cười không chỉ giúp giải trí sau những giờ làm việc mệt mỏi mà còn ẩn chứa sự phê phán những thói hư tật xấu, từ đó truyền đạt những bài học ý nghĩa sâu sắc. Trong kho tàng văn học dân gian, có một tác phẩm truyện cười nổi tiếng mang tên 'Lợn cưới áo mới'.

Truyện cười 'Lợn cưới áo mới' kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đầy hài hước giữa hai anh chàng thích khoe khoang. Một trong số họ mặc chiếc áo mới và đứng ngoài cổng từ sáng sớm, hy vọng sẽ nhận được sự ngưỡng mộ, khen ngợi từ người qua đường. Nhưng đến tận chiều, không ai quan tâm đến anh ta, cũng không ai nhìn thấy mặc áo mới. Anh chàng này có vẻ rất kiên nhẫn, đứng đó suốt cả ngày mà không bỏ cuộc. Nhưng mục đích của anh ta, chỉ muốn được khen ngợi, khiến hành động của anh trở nên như trẻ con, lố bịch. Vì những lời khen không đáng giá mà anh ta bỏ ra nhiều thời gian, công sức và hy vọng. Câu chuyện về việc khoe áo mới của anh chàng vừa buồn cười vừa đáng trách.

Truyện trở nên thú vị hơn khi anh chàng với áo mới gặp một người khác. Nhưng thật không may, người đó cũng có tính khoe khoang giống anh ta. Cuộc đối thoại giữa họ mang lại tiếng cười vui vẻ, khi cả hai đều cố gắng khoe khoang một cách lố bịch. Câu hỏi 'Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?' khiến người đọc phải cười vì sự thừa thãi và mục đích của anh ta là để gây chú ý và muốn được khen ngợi. Anh ta nhấn mạnh 'lợn cưới' để khoe rằng nhà anh đang tổ chức đám cưới, thậm chí có bữa tiệc linh đình.

Điều thú vị là khi anh ta trả lời câu hỏi về con lợn, anh ta nói 'Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chẳng thấy có con lợn nào chạy qua đây cả'. Dù câu trả lời vẫn phản ánh nội dung câu hỏi, rằng anh ta không thấy con lợn nào, nhưng cách anh ta trả lời lại khiến mọi người cười thả ga, vì mục đích của anh ta không phải là trả lời câu hỏi mà là để khoe chiếc áo mới mà anh ta đã mua. Khi hai kẻ khoe khoang gặp nhau, họ cùng đóng kịch bản 'hoàn hảo' và trở thành diễn viên chính trong một vở hài kịch, mang lại tiếng cười sảng khoái.

Thông qua câu chuyện hài hước về cuộc gặp gỡ của hai anh chàng thích khoe, tác giả dân gian đã phê phán một cách gián tiếp thói quen khoe khoang, lố bịch, một tật xấu phổ biến trong xã hội. Bằng cách kể chuyện tự nhiên, ngắn gọn với yếu tố gây cười tự nhiên, truyện cười 'Lợn cưới áo mới' không chỉ mang lại những tiếng cười vui vẻ mà còn truyền đạt được những bài học ý nghĩa.

[Nguồn: sưu tầm]

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]

Chủ Đề