Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nghĩa là gì

Bài làm


Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du là một thiên truyện bất hủ, đặc sắc và có giá trị tiêu biểu muôn đời.

Bạn đang xem: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ

Tác phẩm ấy cũng đánh dấu cho biết bao những lời thơ quen thuộc trong cuộc sống hôm nay, và một trong số đó chính là hai câu thơ “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Đây là hai câu thơ được trích trong đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, một đoạn thơ mà ở đó người đọc có thể cảm nhận được biết bao nỗi đau đớn, xót xa, tủi nhục của nàng Kiều trong kiếp đoạn trường. Xuất phát từ nét tâm trạng ấy của Kiều, hai câu thơ trên cũng từ đó mà mở ra tầng ý nghĩa, đó là nói về sự tác động của cảm xúc, tâm hồn con người đến với ngoại cảnh, cụ thể ở đây là khi con người sầu bi, buồn bã, ngoại cảnh xung quanh cũng từ đó dưới cái nhìn của con người mà cũng như đang buồn theo chính người ấy. Quan niệm này của Nguyễn Du cũng không phải hoàn toàn là không có căn cứ, nó thiên về bàn đến mặt tâm lý nói chung của con người.

Xem thêm: Những Vấn Đề Toàn Cầu Cấp Bách, Những Vấn Đề Toàn Cầu

Nếu nàng Kiều trong hoàn cảnh ở lầu Ngưng Bích ấy, nhìn đâu cũng thấy nỗi buồn “Buồn trông ngọn nước mới sa/ Hoa trôi man mác biết là về đâu”, hay “Buồn trông nội cỏ rầu rầu/ Chân mây mặt đất một màu xanh xanh”, cảnh sắc thiên nhiên đã nhuốm màu tâm trạng, nàng buồn, buồn đến mức cảm thấy tuyệt vọng, mờ mịt ở tương lai. Trong cuộc sống cũng vậy, đôi khi con người ta có những nỗi buồn thì dù là thiên nhiên xung quanh có rực rỡ, sinh động đến thế nào, con người ta cũng khó mà có thể vui lên được, nếu như nỗi buồn ấy quá sâu sắc. Câu thơ mang ý nghĩa nhiều hơn đến việc thể hiện sự tác động của tâm trạng đến ngoại cảnh, nói rằng “cảnh có vui đâu bao giờ” cũng là để khẳng định tâm trạng buồn bã đến mức cùng cực của con người, khiến liên tưởng đến việc tác động đến cả môi trường xung quanh. Khi ta vui, ta nhìn cuộc sống đâu cũng thấy màu sắc, sức sống, ngược lại, khi ta buồn, vạn vật dưới cái nhìn của ta cũng đầy ảm đạm, nhạt nhòa. Nếu xét về mặt tâm lý chung của con người, ý thơ của Nguyễn Du là hoàn toàn phù hợp, ta hiểu vì sao dù là trong quá khứ hay hiện tại, trong văn chương nói riêng, các nhà thơ, nhà văn bao giờ cũng sử dụng bút pháp trên để làm một trong những yếu tố sáng tạo tác phẩm của mình vì nó giúp cho văn chương trở nên giàu cảm xúc, sinh động và nhiều sức sống hơn, “Đoạn trường tân thanh” chính là một minh chứng tiêu biểu. “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là một ý thơ dù là trong bất kỳ thời địa nào, giá trị của nó vẫn còn vẹn nguyên và đầy ý nghĩa muôn đời.

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nghĩa là gì

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nghĩa là gì

Chuyên trang giới thiệu tác phẩm văn học của các cây bút trẻ, chia sẻ những bài viết chất lượng của nhiều tác giả trẻ nhằm lan tỏa đam mê văn chương và nuôi dưỡng suy nghĩ tích cực trong cộng đồng.

Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là bức tranh tâm trạng đầy xúc động, để lại ấn tượng khó phai trong lòng độc giả. Với cách phân tích hai câu thơ trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích "Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”... dưới đây sẽ giúp các em hiểu sâu sắc hơn về tâm trạng đó.

Phân tích hai câu thơ trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích- Văn mẫu 1

Một trong những yếu tố làm nên thành công cho kiệt tác “Truyện Kiều” của Nguyễn Du là bút pháp tả cảnh ngụ tình đặc sắc. Đại thi hào đã có hai câu thơ thật hay để khái quát về bút pháp nghệ thuật tài tình này:

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”…

(Truyện Kiều – Nguyễn Du)

Bản thân tên gọi của bút pháp đã hàm chứa phương thức biểu đạt “tả cảnh” nhưng “ngụ tình”. Nghĩa hiển ngôn của câu chữ là tả thiên nhiên, cảnh vật nhưng qua đó nhà thơ muốn gửi gắm cái tình, cái ý cùa nhân vật trữ tình. Như trong hai câu thơ dưới đây:

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

Nhà thơ đã khẳng định mối quan hệ mật thiết giữa cảnh và tình: cảnh theo tình, tình buồn cảnh cũng buồn theo. Và như thế, bức tranh phong cảnh đã trở thành bức tranh tâm cảnh.

Nói đến lối văn tả cảnh, ta phải công nhận rằng trong Truyện Kiều đã có một nghệ thuật siêu việt. Mỗi cảnh tác giả nêu lên đều có ảnh hưởng đến tâm trạng của người ngắm cảnh, nhất là tâm trạng vui buồn của con người đa sầu đa cảm là nàng Kiều. Khi gia đình còn trong thời phong phú, chưa gặp cơn gia biến, chị em Kiều đi thanh minh trong một tiết xuân. Trong cảnh xuân ai cũng say sưa với cảnh vật, nhất là chị em Kiều đang độ thanh xuân, lòng tràn đầy nhựa sống yêu đương. Ta thấy Nguyễn Du tả cảnh vật qua tâm hồn hai nàng:

“Cỏ non xanh tận chân trời

Cành lê trắng điểm một vài bông hoa ”

Cái cảnh cỏ xanh, hoa trắng, phải chăng phản ánh lòng sung sướng hân hoan của người trong cảnh. Sau khi đi hội Đạp thanh về, nàng Kiều nghĩ tới Đạm Tiên, thương cho người con gái tài hoa bạc mệnh và để sửa soạn cho giấc mộng, ta thấy có câu:

Thật là cảnh với tình bao giờ cũng đi đôi với nhau, cảnh dựa vào tình, tình làm hậu thuẫn cho cảnh. Tóm lại nghệ thuật tả cảnh của Nguyễn Du trong Truyện Kiều rất chủ quan, chủ quan về bối cảnh, chủ quan về màu sắc… Thêm vào đó tác giả đã dùng nghệ thuật phóng khoáng, hàm súc và mang nhiều sắc thái dân tộc.

Một nghệ thuật tả cảnh hoàn toàn khách quan sẽ làm cho cảnh nhạt nhẽo vô vị, dù có lòe loẹt đến đâu chăng nữa cũng không có ảnh hưởng mãnh liệt đến người đọc. Một nghệ thuật khách quan sẽ không làm cho người đọc liên tưởng được cảnh bên ngoài và tình bên trong. Vậy không thể có nghệ thuật hoàn toàn khách quan được.

Phân tích hai câu thơ trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích- Văn mẫu 2

Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du là một thiên truyện bất hủ, đặc sắc và có giá trị tiêu biểu muôn đời. Tác phẩm ấy cũng đánh dấu cho biết bao những lời thơ quen thuộc trong cuộc sống hôm nay, và một trong số đó chính là hai câu thơ “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Đây là hai câu thơ được trích trong đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, một đoạn thơ mà ở đó người đọc có thể cảm nhận được biết bao nỗi đau đớn, xót xa, tủi nhục của nàng Kiều trong kiếp đoạn trường. Xuất phát từ nét tâm trạng ấy của Kiều, hai câu thơ trên cũng từ đó mà mở ra tầng ý nghĩa, đó là nói về sự tác động của cảm xúc, tâm hồn con người đến với ngoại cảnh, cụ thể ở đây là khi con người sầu bi, buồn bã, ngoại cảnh xung quanh cũng từ đó dưới cái nhìn của con người mà cũng như đang buồn theo chính người ấy. Quan niệm này của Nguyễn Du cũng không phải hoàn toàn là không có căn cứ, nó thiên về bàn đến mặt tâm lý nói chung của con người. Nếu nàng Kiều trong hoàn cảnh ở lầu Ngưng Bích ấy, nhìn đâu cũng thấy nỗi buồn “Buồn trông ngọn nước mới sa/ Hoa trôi man mác biết là về đâu”, hay “Buồn trông nội cỏ rầu rầu/ Chân mây mặt đất một màu xanh xanh”, cảnh sắc thiên nhiên đã nhuốm màu tâm trạng, nàng buồn, buồn đến mức cảm thấy tuyệt vọng, mờ mịt ở tương lai. Trong cuộc sống cũng vậy, đôi khi con người ta có những nỗi buồn thì dù là thiên nhiên xung quanh có rực rỡ, sinh động đến thế nào, con người ta cũng khó mà có thể vui lên được, nếu như nỗi buồn ấy quá sâu sắc. Câu thơ mang ý nghĩa nhiều hơn đến việc thể hiện sự tác động của tâm trạng đến ngoại cảnh, nói rằng “cảnh có vui đâu bao giờ” cũng là để khẳng định tâm trạng buồn bã đến mức cùng cực của con người, khiến liên tưởng đến việc tác động đến cả môi trường xung quanh. Khi ta vui, ta nhìn cuộc sống đâu cũng thấy màu sắc, sức sống, ngược lại, khi ta buồn, vạn vật dưới cái nhìn của ta cũng đầy ảm đạm, nhạt nhòa. Nếu xét về mặt tâm lý chung của con người, ý thơ của Nguyễn Du là hoàn toàn phù hợp, ta hiểu vì sao dù là trong quá khứ hay hiện tại, trong văn chương nói riêng, các nhà thơ, nhà văn bao giờ cũng sử dụng bút pháp trên để làm một trong những yếu tố sáng tạo tác phẩm của mình vì nó giúp cho văn chương trở nên giàu cảm xúc, sinh động và nhiều sức sống hơn, “Đoạn trường tân thanh” chính là một minh chứng tiêu biểu. “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là một ý thơ dù là trong bất kỳ thời địa nào, giá trị của nó vẫn còn vẹn nguyên và đầy ý nghĩa muôn đời.

>>> Xem thêm: Phân tích 8 câu cuối Kiều ở lầu Ngưng Bích học sinh giỏi

Phân tích hai câu thơ trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích- Văn mẫu 3

Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du là một thiên truyện bất hủ, đặc sắc và có giá trị tiêu biểu muôn đời. Tác phẩm ấy cũng đánh dấu cho biết bao những lời thơ quen thuộc trong cuộc sống hôm nay, và một trong số đó chính là hai câu thơ

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Đây là hai câu thơ được trích trong đoạn thơ “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, một đoạn thơ mà ở đó người đọc có thể cảm nhận được biết bao nỗi đau đớn, xót xa, tủi nhục của nàng Kiều trong kiếp đoạn trường. Xuất phát từ nét tâm trạng ấy của Kiều, hai câu thơ trên cũng từ đó mà mở ra tầng ý nghĩa, đó là nói về sự tác động của cảm xúc, tâm hồn con người đến với ngoại cảnh, cụ thể ở đây là khi con người sầu bi, buồn bã, ngoại cảnh xung quanh cũng từ đó dưới cái nhìn của con người mà cũng như đang buồn theo chính người ấy. Quan niệm này của Nguyễn Du cũng không phải hoàn toàn là không có căn cứ, nó thiên về bàn đến mặt tâm lý nói chung của con người.

Nếu nàng Kiều trong hoàn cảnh ở lầu Ngưng Bích ấy, nhìn đâu cũng thấy nỗi buồn

“Buồn trông ngọn nước mới sa

Hoa trôi man mác biết là về đâu”

hay:

“Buồn trông nội cỏ rầu rầu

Chân mây mặt đất một màu xanh xanh”

Cảnh sắc thiên nhiên đã nhuốm màu tâm trạng, nàng buồn, buồn đến mức cảm thấy tuyệt vọng, mờ mịt ở tương lai. Trong cuộc sống cũng vậy, đôi khi con người ta có những nỗi buồn thì dù là thiên nhiên xung quanh có rực rỡ, sinh động đến thế nào, con người ta cũng khó mà có thể vui lên được, nếu như nỗi buồn ấy quá sâu sắc. Câu thơ mang ý nghĩa nhiều hơn đến việc thể hiện sự tác động của tâm trạng đến ngoại cảnh, nói rằng “cảnh có vui đâu bao giờ” cũng là để khẳng định tâm trạng buồn bã đến mức cùng cực của con người, khiến liên tưởng đến việc tác động đến cả môi trường xung quanh. Khi ta vui, ta nhìn cuộc sống đâu cũng thấy màu sắc, sức sống, ngược lại, khi ta buồn, vạn vật dưới cái nhìn của ta cũng đầy ảm đạm, nhạt nhòa. Nếu xét về mặt tâm lý chung của con người, ý thơ của Nguyễn Du là hoàn toàn phù hợp, ta hiểu vì sao dù là trong quá khứ hay hiện tại, trong văn chương nói riêng, các nhà thơ, nhà văn bao giờ cũng sử dụng bút pháp trên để làm một trong những yếu tố sáng tạo tác phẩm của mình vì nó giúp cho văn chương trở nên giàu cảm xúc, sinh động và nhiều sức sống hơn, “Đoạn trường tân thanh” chính là một minh chứng tiêu biểu.

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

Đây là một ý thơ dù là trong bất kỳ thời địa nào, giá trị của nó vẫn còn vẹn nguyên và đầy ý nghĩa muôn đời.

---------------------------

Trên đây Top lời giải đã cùng các bạn tìm hiểu về hai câu thơ trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích. Chúng tôi hi vọng các bạn đã có kiến thức hữu ích khi đọc bài viết này, chúc các bạn học tốt!