Những ngôn từ hay trong văn học

Văn học theo cách nói chung nhất, là bất kỳ tác phẩm nào bằng văn bản, cùng tìm hiểu chủ đề này qua bài viết “Những câu nói hay về văn học”.

Danh ngôn về văn học

Nhà văn nên viết bằng mắt và họa sĩ nên vẽ bằng tai.
– Gertrude Stein

Tôi không biết họa sĩ nào hay nhà văn nào lại nghỉ hưu. Họ giống như những người lính – họ chỉ ra đi.
– Lawrence Ferlinghetti

Lịch sử là tiểu thuyết lãng mạn được tin; và tiểu thuyết lãng mạn, lịch sử không được tin.
– Horace Walpole

Mục đích của người viết văn là giữ cho nền văn minh không tự hủy diệt.
– Albert Camus

Khi khoa học, nghệ thuật, văn học và triết học chỉ đơn thuần là sự biểu lộ của tính cách, chúng lên tới mức có thể đạt được những thành tựu huy hoàng và chói mắt, có thể khiến cái tên của một người được truyền tụng cả ngàn năm.
– Denis Diderot

Người nghệ sĩ không có thời gian để nghe các nhà phê bình. Người muốn trở thành nhà văn đọc phê bình, người muốn viết không có thời gian để đọc phê bình.
– William Faulkner

Với nhà văn, chỉ có một hình thức ái quốc tồn tại: thái độ của anh ta với ngôn ngữ.
– Joseph Brodsky

Y học là người vợ hợp pháp của tôi, và văn học là cô bồ. Khi tôi phát chán với một bên, tôi qua đêm với bên còn lại.
– Anton Chekhov

Người viết văn giống như mèo, bởi họ là những sinh vật kín đáo, dễ thương và thông thái. Và mèo giống người viết văn cũng bởi vì những lý do tương tự.
– Robertson Davies

Văn chương không phải hơi thở của xã hội đường thời, không dám nói lên nỗi đau và sợ hãi của xã hội đó, không cảnh báo kịp thời những mối nguy hại đe dọa đạo đức và xã hội – thứ văn chương đó không xứng đáng với cái tên của văn chương; nó chỉ có cái mã ngoài. Thứ văn chương đó đánh mất lòng tin của nhân dân, và những tác phẩm của nó được phát hành bị dùng như giấy lộn thay vì được đọc.
– Aleksandr Solzhenitsyn

Thi ca là thứ nghệ thuật chung của tâm hồn đã trở nên tự do và không bị bó buộc vào nhận thức giác quan về vật chất bên ngoài; thay vì thế, nó diễn ra riêng tư trong không gian bên trong và thời gian bên trong của tư tưởng và cảm xúc.
– Hegel

Hai cô gái phát hiện ra bí ẩn cuộc đời trong một dòng thơ đột ngột.
– Denise Levertov

Cuối cùng văn chương cũng chính là nghề mộc. Anh đều làm việc với hiện thực, một vật liệu cũng cứng như gỗ.
– Gabriel Garcia Marquez

Ý nghĩa tối thượng mà tất các các câu chuyện gợi tới có hai mặt: sự tiếp diễn của cuộc sống và sự không thể cưỡng lại của cái chết.
– Italo Calvino

Các nhà thơ bị nguyền rủa nhưng họ không mù, họ nhìn với đôi mắt của thiên thần.
– William Carlos Williams

Văn chương trở thành ký ức sống động của một quốc gia.
– Aleksandr Solzhenitsyn

Không phải giọng nói điều khiển câu chuyện: chính là đôi tai.
– Italo Calvino

Không có may mắn trong sáng tác. Không có chỗ cho những trò lừa gạt. Điều tốt nhất anh có thể viết là con người tốt nhất của anh.
– Henry David Thoreau

Văn chương hư cấu được phát minh vào ngày Jonas về nhà và nói với vợ mình muộn ba ngày vì bị cá voi nuốt.
– Gabriel Garcia Marquez

Một tác phẩm cổ điển là một cuốn sách chẳng bao giờ kết thúc điều nó cần phải nói.
– Italo Calvino

Thật đau khổ cho một quốc gia mà nền văn học cắt giảm vì sự cản trở của thế lực. Điều này không chỉ xâm phạm quyền tự do báo chí mà còn đóng kín trái tim của một dân tộc, cắt xén trí nhớ của nó.
– Aleksandr Solzhenitsyn

Điều mà một cuốn tiểu thuyết không nói cần phải nhiều hơn điều mà nó nói, và chỉ ánh hào quanh đặc biệt xung quanh những gì được viết ra có thể cho bạn ảo ảnh rằng mình cũng đang đọc điều không được viết.
– Italo Calvino

Khi các tác gia qua đời họ trở thành những cuốn sách, một sự tái sinh cũng không quá tệ.
– Jorge Luis Borges

Viết văn thì phải coi trọng văn, coi trọng và cố gắng bao nhiêu đều không thừa. Giá trị của một cuốn sách không chỉ ở nội dung của nó mà một phần không nhỏ còn ở lời văn.
– Phạm Văn Đồng

Mỗi cuốn tiểu thuyết là một miền tư tưởng đan vào trong vương quốc hiện thực.
– Jorge Luis Borges

Nhiệm vụ của nhà văn phải là bộ dây thần kinh để cảm ứng, phải là tay chân để công thủ. Muốn sáng tác những tác phẩm vĩ đại cho nền văn hóa tương lai, cố nhiên rất tốt, nhưng nhà văn đấu tranh cho hiện tại, đồng thời cũng đấu tranh cho tương lai nữa, bởi vì mất hiện tại làm gì có tương lai.
– Lỗ Tấn

Bất cứ ai có may mắn sinh ra là một nhân vật có thể cười nhạo thậm chí cả cái chết. Bởi vì một nhân vật sẽ không bao giờ chết! Con người sẽ chết, người viết, công cụ của sáng tạo: nhưng điều anh ta tạo ra sẽ không bao giờ chết!
– Luigi Pirandello

Người viết văn có sức mạnh hiếm hoi ít ai khác có: Chúng ta có thể gây buồn chán cho người khác ngay cả lâu sau khi ta qua đời.
– Sinclair Lewis

Không thể làm nản lòng người viết văn chân chính – họ chẳng quan tâm bạn nói gì, họ sẽ vẫn viết.
– Sinclair Lewis

Xưa nay, sáng tác văn chương được gọi là tác gia đã khó. Được gọi là đại tác gia càng khó. Đại tác gia phải là những khuôn vàng thước ngọc trong nghề: có loại khuôn thước cho gấm thêu, có loại khuôn thước cho vải vóc. Trong lứa văn chương sành về gấm thêu, cũng có kẻ đi đến trơn tru bóng mượt. Những người như thế có thể gọi là tác gia.
– Lỗ Tấn

Thần thoại xuất hiện ở điểm bắt đầu của văn học, và cũng ở điểm cuối.
– Jorge Luis Borges

Nếu hay thì kết thúc hạnh phúc, nếu không hay thì kết thúc bất hạnh. Tiểu thuyết nghĩa là như thế.
– Oscar Wilde

Nếu một nhà văn viết ra hai từ về âm nhạc, thì một từ sẽ là sai.
– Aaron Copland

Nhà văn truyện giả tưởng sống trong sự sợ hãi. Mỗi ngày đều đòi hỏi những ý tưởng mới, và anh ta chẳng bao giờ dám chắc mình có bắt kịp điều đó hay không.
– Roald Dahl

Con người ai cũng sống trong hai miền đất: bên trong và bên ngoài. Bên trong là miền đất của tinh thần, được thể hiện qua nghệ thuật, văn học, đạo đức và tôn giáo. Bên ngoài là phức hợp của thiết bị, kỹ thuật, thể chế, và công cụ mà ta dùng để sống.
– Martin Luther King Jr.

Văn học là thứ cổ xưa và có sức sống hơn bất cứ hình thức xã hội hay nhà nước nào. Và cũng như nhà nước can thiệp vào văn học, văn học có quyền can thiệp vào những vấn đề của nhà nước.
– Joseph Brodsky

Những câu nói hay phổ biến nhất

Những câu nói hay về văn học

Văn chương chỉ dung nạp được những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những cái gì chưa có…
– Nam Cao

Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi, nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện.
– Nam Cao

Lời kết

Hy vọng, qua bài viết “Những câu nói hay về văn học” của Dr Khỏe bạn đã hiểu hơn về chủ đề văn học. Chúc bạn thành công.

Văn học Việt Namluôn là dòng văn đem lại cho chúng ta nhiều hoài niệm về quá khứ, lịch sử được thể hiện qua các tác phẩm như Sống mòn, Hai đứa trẻ, Giông tố,… cho đến hiện tại khi trải qua lớp bụi của thời gian nhưng những tác phẩm này vẫn còn giá trị và đem lại nhiều bài học quý giá cho bạn đọc.

HãycùngToploigiaikhám phá những trích dẫn hay nhất trong sách văn học Việt Nam nhé!

- Sống đã, rồi hãy viết…[Đường vô Nam – Nam Cao]

-Sự đời là thế, cái gì bàn càng lắm thì càng nát, càng xa rời chân lý.[Số đỏ - Vũ Trọng Phụng]

-Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỉ, kẻ mạnh là kẻ biết giúp đỡ người khác trên đôi vai của chính mình.[Đời thừa – Nam Cao]

-Cái nghề văn, kỵ nhất cái lối thấy người ăn khoai cũng vác mai đi đào.[Những truyện không muốn viết – Nam Cao]

-Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ.[Hai đứa trẻ - Thạch Lam]

-Con người ta trên đường đời thật khó tránh khỏi những cái điều vòng vèo hoặc chùng chình.[Bến quê – Nguyễn Minh Châu]

-Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp được những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những cái gì chưa có.[Đời thừa – Nam Cao]

-Gió heo may sẽ làm cho họ buồn rầu lo sợ, vì mùa đông sắp tới, mùa đông lạnh giá và lầy lội phủ trên lưng họ cái màn lặng lẽ của sương mù. Và lòng tôi se lại khi nghĩ rằng chỉ một chút âu yếm, một chút tình thương, cũng đủ nâng đỡ an ủi những người cùng khốn ấy.[Trích Lời nói đầu trong tập truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa – Thạch Lam]

-Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi, … toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương.[Lão hạc – Nam Cao]

-Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy.[Dế mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài]

-Còn chi buồn bằng tuổi trẻ gân thì cứng, máu thì cuồn cuộn với trái tim và tấm lòng thiết tha mà đành sống theo khuôn khổ bằng phẳng. Tôi không muốn cho đến lúc nhắm mắt vẫn phải ân hận chẳng biết đằng cuối cánh đồng mênh mông kia còn những gì lạ và cuộc đời ở đây ra sao.[Dế mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài]

-Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạt đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khỏe. Người lạc quan bảo rằng ổn định là điều mà người bi quan cho là đơn điệu. Cắt nghĩa tại sao ta không yêu một người nào đó dễ dàng hơn rất nhiều so với việc giải thích tại sao ta yêu họ. Cả đàn ông lẫn phụ nữ không ai lấy người kia chỉ vì một bộ phận nếu anh ta [hay cô ta] thực sự tin rằng lấy một người có nghĩa là cuộc đời mình bị cột chặt vào người đó bằng sợi xích vững chắc của số phận.[Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Nguyễn Nhật Ánh]

-Sự phù hoa giả dối của một xã hội chỉ trọng những cái bề ngoài, một nền luân lý ích kỷ, sự tín ngưỡng thế lực hoàng kim, cuộc cạnh tranh dữ dội đến vật chất đã làm hại tâm thuật người đời. Do thế, lúc người ta bần thì người ta còn thanh, và đã nên phú rồi, người ta hóa ra trọc.[Giông tố - Vũ Trọng Phụng]

-Đời sống có thể làm cho người này không vui và người khác có thể hơi buồn buồn. Ở đây anh tự tìm một cách sống riêng để không bao giờ thấy cuộc đời là một sự khổ ải. Sống thì phải vui nếu không thì hãy ngủ lâu dài. Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi, anh sống một mình và cố tìm niềm vui của riêng anh.[Thư gửi một người]

-Nỗi buồn chiến tranh trong lòng người lính có cái gì tựa như nỗi nhớ nhung quê nhà, như biển sầu lúc chiều buông trên bến sông bát ngát. Nghĩa là buồn, là nhớ, là niềm đau êm dịu, có thể làm cho người ta bay bổng lên trong thời gian quá khứ, tuy nhiên với điều kiện không được dừng nỗi buồn chiến trận ở cụ thể một điểm nào, một sự việc nào, một con người nào, bởi vì khi dừng phắt lại thì không còn là nỗi buồn nữa mà là sự xé đau trong lòng, và nhất là đừng có nhớ chạm tới những cái chết.[Nỗi buồn chiến tranh – Bảo Ninh]

-Ở đời có những sự kiện, những khuôn mặt thoảng qua đời ta như cơn gió tình cờ, chẳng lưu lại một điều gì trong ký ức, nhưng cũng có những biến cố khắc sâu vào tâm hồn ta như dao chém vào đá, mãi mãi để lại trong trí não ta một vết hằn mà năm tháng chỉ đánh bóng nó lên chứ không thể làm cho nó phai đi.[Đi qua hoa cúc]

-Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn. Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.[Vội vàng]

-Cái na ná tình yêu thì có trăm cái. Nhưng tình yêu đích thực thì chỉ có một.[Kẻ đi tìm tình yêu]

-Phụ bạc len lỏi trong máu của mỗi người. Và những cuộc bỏ rơi nhau vẫn đang xảy ra ở đâu đó.[Gáy người thì lạnh]

-Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ.[Hai đứa trẻ]

-Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.[Khói trời lộng lẫy]

-Sự thật ở bên ngoài to lớn quá, mạnh mẽ quá, ăn hiếp hẳn cuộc đời tưởng tượng, hiện hình bằng giấy trắng mực đen.[Sống mòn]

-Rất nhiều người sống trên đời cũng mang theo một hoặc nhiều câu hỏi mà không được trả lời. Cuộc sống là gì mà thê lương vậy?[Sông]

-Có ai đó đã bảo người nhút nhát trước con gái là người lương thiện. Và tình yêu nhút nhát là tình yêu chân thành.[Ngày xưa có một chuyện tình]

-Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài bầu trời đang nắng ráo mà không biết phải đi đâu, về đâu.[Biển người mênh mông]

-Cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là không bao giờ nói được hết những gì mình nghĩ với người mình yêu thương.[Thư gửi một người]

-Ta chẳng cần ai bảo ta là người tử tế. Ta chỉ cần đừng ai nghĩ rằng ta là một thằng quá hiền lành, người ta muốn bắt nạt thế nào cũng được.[Sống mòn]

-Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẫn trước sự bóng bẩy, nhưng lại rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng.[Ngày mai của những ngày mai]

-Càng ồn ào lễ hội người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc, bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được.[Biển của mỗi người]

-Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm ngây thơ của mình.[Tôi là Bê tô]

-Bản chất của tình yêu là hi vọng. Nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan nhất.[Mắt biếc]

-Than thở chẳng ích gì cho ai, cái bọn dân đinh suốt đời bị đè nén, sở dĩ bị đè nén suốt đời chỉ vì khi đè nén chúng chỉ biết than thở chứ không biết làm gì khác.[Chí Phèo]

-Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến đời ta thành mây trắng lang thang.[Cảm ơn người lớn]

-Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối; nghệ thuật chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than, vang dội lên mạnh mẽ trong lòng.[Trăng sáng]

-Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.[Vô thường]

-Cả những đề tài lớn lao nhất như sự thật, như chân lý, đều có thể diễn đạt nó trong vòng 180 giây đồng hồ với điều kiện tác giả phải sẵn sàng đem mạng sống trả giá cho những giây đồng hồ quý báu đó.[Ba phút sự thật]

-Trong cuộc sống nhiều lúc gặp biến cố, trái tim chúng ta đau thắt, không kịp dừng lại để nhìn thật kĩ vào vấn đề. Chúng ta bị rối tung lên. Chúng ta cứ tưởng khổ đau bất hạnh cứ ập đến đè nặng lên vai chúng ta.[Vô thường]

-Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta quá khổ thì người ta chẳng nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp.[Lão Hạc]

-Bệnh buồn là hỗn hợp của những đổ vỡ, ngơ ngác, thảng thốt, vu vơ, ngớ ngẩn, lạc lỏng, mất mát, vô nghĩa, không phương hướng. Những cái buồn không nắm bắt được, mù mịt bủa vây. Không biết lối nào để thoát khỏi nó.[Ngày mai của những ngày mai]

-Ta giận thân làm gì mà oán đời làm gì? Sự đời là như thế, bao giờ cũng có cái sự gì nó xảy ra để cho chúng ta đang sướng phải hóa ra khổ hoặc đã khổ rồi lại phải khổ hơn trước nữa… Ai cũng chịu đựng số phận như thế chứ chẳng cứ gì một ta đâu.[Giông tố]

-Tôi đã dùng đủ mọi phương cách để tìm một chữ “mình” đã bị thất lạc, đã biến hình đổi dạng, trong muôn hình vạn trạng của cuộc đời. Có những ngày tháng tôi đã bỏ mình vào một cõi tịch lặng vô ngôn để thử nhìn lại rõ mình hơn, nhưng lại vô vọng.[Tôi là ai, là ai]

-Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ở ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.[Cây chuối non đi giày xanh]

-Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng yêu thương, tình bác ái, sự công bình… Nó làm cho người gần người hơn.[Đời thừa]

-Thật vậy, sự phù hoa giả dối của một xã hội chỉ trọng những cái bề ngoài, một nền luân lý ích kỷ, sự tín ngưỡng thế lực hoàng kim, cuộc cạnh tranh dữ dội đến vật chất đã làm hại tâm thuật người đời. Do thế, lúc người ta bần thì người ta còn thanh, và đã nên phú rồi, nhiều khi người ta hóa ra trọc.[Giông tố]

-Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải là ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng.[Tôi là Bê tô]

-Cái cảm giác tù đọng khi thức giấc với bốn bức tường câm lặng, hé cửa ra là sóng âm thanh hỗn độn của đường phố xô vào. Những bình minh lặp đi lặp lại, không bao giờ nhìn được mặt trời lên, vội vã áo quần, vội vã tất giày, vội vã phấn son rồi ào ra đường, ào qua ngày, qua tháng, qua năm…[Những bình minh khác]

-Sứ mệnh của người làm nghệ thuật là đem lại mỹ cảm, vẻ đẹp của tâm hồn và thiên nhiên dâng hiến cuộc đời, nhưng phải với tư cách một vẻ đẹp sáng tạo chưa từng có trước đó. Bản thân sự sáng tạo đã là một ngọn lửa, một ngọn đuốc soi đường và dẫn dắt. Tiếng hát và tác phẩm chân thật sẽ sưởi ấm và an ủi những cõi đời buồn chán, cô đơn và giá lạnh. Người nghệ sĩ có trái tim chân thật luôn là người bạn ấm áp và tốt bụng của mọi người.[Ngẫu hứng]

-Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện. Chao ôi! Hắn đã viết những gì? Toàn những cái vô vị, nhạt nhẽo, gợi những tình cảm rất nhẹ, rất nông, diễn một vài ý rất thông thường quấy loãng trong một thứ văn bằng phẳng và quá ư dễ dãi. Hắn chẳng đem một chút gì mới lạ gì đến văn chương. Thế nghĩa là hắn là một kẻ vô ích, một người thừa. Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những gì chưa có.[Đời thừa]

Video liên quan

Chủ Đề