Mồng một cho tới mồng năm Giăng còn thơ ấu, tối tăm biết gì Mồng sáu, mồng bảy trở đi Đến ngày mồng tám giăng thì lên cao Mồng chín giăng ánh vườn đào Mồng mười giăng mọc đã cao hơn đầu Mười một sáng cả vườn dâu Mười hai giăng ở địa cầu trung thiên Mười ba giăng gió giữ duyên Đến ngày mười bốn giăng lên giữa trời Gặp giăng em hỏi em chơi Liệu giăng sáng cả trần đời được chăng? Đến rằm giăng đã lên cao Tới ngày mười sáu giăng treo tỏ tường Mười bảy giăng sẩy chiếu giường Mười tám dọn dẹp cương thường anh đi Mười chín em định em ngồi Hai mươi giấc tết, em thì ra trông Kể từ hăm mốt nửa đêm Giăng già thì cũng có phen bạc đầu Cuối tháng giăng xuống biển sâu Ba mươi mồng một ai cầu được giăng