Công tử cười với đồ nhi một cái nào wattpad năm 2024

Thể loại : Xuyên việt, giang hồ, sư đồ luyến, niên thượng, băng sơn ôn nhu công x hoan thoát nhị manh thụ, 1×1, HE

Edit : Phong Lưu (Chương 1 – Chương 39) – Tiểu Minh (Chương 40-hết)

Beta : Chibi (Chương 1 – Chương 39)

Review : Nhím

Bộ truyện kinh điển về sư đồ và niên thượng của lòng tuiiii. Xin mời chị em đọc để hiểu thế nào là đẹp trai không bằng chai mặt.

Bạn thụ nhà ta, thanh niên thế hệ vàng, mẹ già một mình vất vả nuôi nấng mãi mới được thằng con zai xinh trai, khỏe mạnh, đáng yêu. Hẵng tưởng sắp đến ngày được về hưu ngồi chơi xơi nước cho con trai nó phụng dưỡng, ai dè đùng cái tai nạn xảy ra, bạn thụ nhà ta hồn xuyên khỏi xác, lòng buồn man mác nhìn u khóc hết nước mắt vì mình. Thử mọi cách không biết phải làm thế nào để hồn nhập lại xác, mà cũng chả thấy mình siêu thoát, bạn quyết định thực hiện theo tôn chỉ, chết rồi chết thêm phát nữa cũng chả sao. Thế là bạn làm một hơi lặn thẳng xuống hồ nước ở bệnh viện ngắm cá cho vui. Cá đâu thì chưa thấy lại vèo lại tới được thế giới cổ đại lạ huơ lạ hoắc.

Ưu điểm của người hiện đại chúng ta là gì? Đó là khả năng thích ứng với mọi tình huống cực tốt do một đống phim ảnh, truyện về xuyên không nhan nhản ra đấy đồng thời được học các lớp kĩ năng sinh tồn cha mẹ bỏ tiền ra cho đi học mỗi hè. Kết quả, thanh niên thế kỉ 21 sử dụng tất cả trí thông minh và kĩ năng sống của mình đi làm … ăn mày giữa chốn cổ đại. Người ta xuyên không không được làm vua chúa thì chí ít cũng làm công tử nhà giàu, thê thiếp hàng đàn, đẹp trai lai láng, đây bạn nhà mình tự lội nước nhào tới, trên người một cắc không có, không làm ăn mày hơi phí.

Run rủi thế nào trong cuộc sống làm ăn mày của bạn lại gặp phải một anh đẹp trai sau này hai phai =)) ảnh thấy em nhà mình xinh xắn lại bố láo, thấy thú vị quá tiện tay ôm về cho anh em họ hàng trong động chơi. Em nó chưa hiểu mô tê gì, bị lôi tới trước mặt sư phụ bắt cục đầu ba cái trở thành đồ đệ thứ tư của anh công. Anh công nhà mình vừa xuất hiện đã được miêu tả là đẹp trai lạnh lùng, chân đi không chạm đất, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma.

Kể từ đó, hành trình đồ đệ nhỏ bị sư phụ hành cho lên bờ xuống ruộng, thanh niên thế kỉ 21 hết ăn lại ngủ, con trai cưng của mẹ về cổ đại bị phu quân tương lai bắt đứng tấn từ sáng đến tối, há mồm ra nói đã bị lườm, quan tâm sư phụ còn bị ném chén vỡ cả đầu. Nhưng mà các cụ có câu, đẹp trai bằng thế méo nào được chai mặt, ba đồ đệ trước của sư phụ anh nào anh nấy đẹp trai ngon giai, cơ bụng sáu múi, chân dài đến nách lông nách dài đến chân mà sư phụ lườm cho cái là chạy đứt hết cả quai dép, chả bù cho em nhà mình, sư phụ toàn lôi ra làm bao cát bắt nạt cho vui mà vẫn dính như cớt với đít, như keo chó dứt mãi không ra. Dứt dứt một hồi dứt luôn cả tim của sư phụ.
                                          
Tiểu Minh: Mấy bạn thông cảm nha ahuhuhu dạo này bận quá không kịp edit tiếp truyện cho mí bạn mà vs lại ms thi xong điểm thấp lè tè bùn lém QAQ nên chương này mình ms edit có chút xíu hà mà thuj mình đăng lên cho mí bợn đọc đỡ ghiền nha khi nào rãnh mình sẽ edit típ chương này ha Ari~~~
                      
Chương 40: Tạ thị Tiểu Vương
                      
Lưu Vân nhìn Đường Đường mặt đầy phẫn nộ, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không muốn sống ở chỗ này, chúng ta trở về."
                      
Đường Đường bĩu môi: "Sự phụ, ngươi không có tức giận sao?"
                      
"Tức giận cái gì?"
                      
"Này quần lão gia hỏa a, ngươi nói xem nếu bởi vì lần trước đắc tội bọn họ, bọn họ cũng quá keo kiệt đi, nếu không phải bởi cái nguyên nhân kia, này thiệt không nói lý. Bệnh thần kinh sao!"
                      
Lưu Vân thản nhiên nói: "Chuyện người ta, không cần để ý."
                      
Đường Đường sửng sốt, thế này mới nhớ tới sư phụ mình lạnh lùng tác phong cư xử trước sau như một, gật gật đầu nói: "Quả thật không có gì đáng để ý! Không cần tức giận, lại nhìn một lát!"
                      
"Được." Lưu Vân gật đầu, thấy hắn lại nhìn mình cười, thần sắc không khỏi nhu hòa đi vài phần.
                      
Đường Đường uống ngụm trà, đột nhiên lại nhớ tới Tạ Lan Chỉ, liền tò mò mà đi qua xem.
                      
Tạ Lan Chỉ tiến đến gần bên tai tỷ tỷ hắn, nói muốn cùng hai sư đồ Lưu Vân công tử nói mấy câu, cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ, thấy tỷ tỷ hắn gật đầu đáp ứng, vội vàng thí điên thí điên mà chạy tới.
                      
"Lưu Vân công tử, đa tạ đã ra tay cứu giúp, ân này không lời nào cảm tạ hết được!" Nội tâm Tạ Lan Chỉ cực kì kích động còn không thối lui, ngoài mặt lại cực lực bảo trì bình tĩnh ung dung, khí chất phong nhã hướng Lưu Vân cúi mình.
                      
Lưu Vân thản nhiên nói: "Tiện tay thôi, không cần khách khí. Tạ công tử mời ngồi!"
                      
Tạ Lan Chỉ ngồi xuống ghế, nhất thời không bình tĩnh lại được, tưởng thẳng đến chủ đề đồng hương sẽ gặp mặt, nhưng ngại với Lưu Vân nên không dám nói lung tung, rong lòng thế nhưng như lửa đốt.
                      
Đường Đường đối với Lưu Vân ngược lại là không có gì cố kỵ, nhưng trước mắt chung quanh có không biết bao nhiêu cao thủ, sợ nói gì đó linh tinh bị người khác nghe được thì nguy, đành phải đem lời nghi vấn nuốt lại.
                      
Hai người gặp mặt một hồi giữa một đống lão nhân 60 tuổi lại như thân cận đã lâu, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đôi khi lại quay đầu nhìn bốn phía, muốn nói gì đó lại thôi, cực kỳ không được tự nhiên.
                      
Lưu Vân nhìn hai người kia, rất là mạc danh kỳ diệu.*
                      
*chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra (hình như là dậy á)
                      
Cuối cùng vẫn là Đường Đường bắt chuyện trước, mà bởi vì có đề tài nên càng trở nên hưng phấn, Tạ Lan Chỉ lần thứ hai nội tâm lại sôi trào hừng hực: "Ai, ngươi như thế nào lại chạy đến đó? Vì họa họa sao?" (chỗ này hơm chắc nha)