Khoảng Cách Giữa Yêu Ghét Và Lòng Thương Hại chap 7

Họ nói rằng con người chỉ rơi vào lưới tình duy nhất một lần, vì đắm chìm trong tình yêu và yêu đơn thuần là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Daniel nghĩ anh thấu hiểu chuyện đó, dù chỉ một chút thôi. Bởi trong vài trường hợp, sẽ có người yêu một ai đó bằng tất cả những gì mình có, lại không rơi vào lưới tình của đối phương. Nhưng một khi đã rơi vào lưới tình, họ càng phải giữ nó vững vàng. Tình đầu là tình thiêng liêng nhất, vì nếu cảm xúc đã biến mất, sẽ chẳng còn ai rơi vào lưới tình lần hai.

[Jihoon mím chặt đôi môi run rẩy rồi mỉm cười nhìn anh; một nụ cười đắng cay mà anh vừa yêu lại vừa hận. "Hyung, em nghĩ anh là tình đầu của em."

Sai lầm.

"Nhưng," giọng cậu lạc hẳn. "Còn em thì không phải, đúng chứ?"

Họ vẫn có thể tiếp tục rơi vào lưới tình, nhưng sẽ chẳng giống như lần đầu nữa. Mãi đến sau này, anh đã học được rằng ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất đều sẽ có vị khác nhau. Mỗi cái chạm trên da trở nên thô ráp, hơi ấm dần nguội lạnh, và vào khoảnh khắc môi hòa môi, cảm giác bướm bay nhộn nhạo hay pháo hoa rực rỡ cũng không còn nữa.

"Hyung-"

Chẳng còn gì ngoài con người thật trần trụi.

Jihoon hít vào một hơi, nghe sao như cậu sắp vụn vỡ và bật khóc. "Xin anh, hãy nói gì đi."

Anh không muốn mối quan hệ giữa mình và Jihoon biến thành như vậy; biến thành cái gì đó quá đỗi đớn đau và đắng cay. Nhưng Daniel biết đã muộn. Anh tự mình lún quá sâu để nghĩ đến việc từ bỏ ngay lúc này. Chẳng còn đường để anh quay đầu, không lối thoát.

"Anh nhất quyết không nói một lời? Giờ thì em hiểu rồi," nụ cười trên môi Jihoon đau thương đến mức Daniel cảm tưởng như những giọt nước mắt mặn chát kia cũng hòa lẫn vào không trung. "Đơn giản là chúng ta không thuộc về nhau."

Và Daniel ghét nó. Ghét cái sự thật rằng anh vừa phá hủy cơ hội cuối cùng dành cho họ. Ghét việc mình chẳng còn biết làm gì khác ngoài đợi chờ, hi vọng-

[Cùng với nụ cười mà Daniel không sao thấy được, Jihoon thầm thì bên tai anh. "Ở một vũ trụ khác, em hi vọng rằng anh cuối cùng đã có thể yêu em-

Nhưng như vậy là không đủ. Và nó cũng sẽ chẳng bao giờ đủ. Anh bị mắc kẹt, tra tấn bởi hai luồng suy nghĩ không ngừng tranh đấu, hoặc buông xuôi chấp nhận, hoặc tự mình cứu chữa, giải thích để mang đến đổi thay. Quan điểm nơi anh dường như chưa bao giờ có cùng mối liên kết với thế giới khắc nghiệt bên ngoài.

-như cái cách mà em yêu anh."

Kể cả khi Daniel lại rơi vào lưới tình, lần thứ hai trong cuộc đời.

-

si vis amari, ama
-if you wish to be loved, love-

}{

{ ngay cả chúa trời cũng cảm thấy thật khó để giữ tỉnh táo trong tình yêu, }
vậy nên hãy yêu bằng tất cả những gì ta có.

-

07
「vị yêu」

-

}{

Đã vài ngày trôi qua, và vào thời điểm họ có buổi tập luyện cuối cùng trước khi concert được diễn ra, Jihoon đã dần chấp nhận mọi chuyện.

[Bởi sự im lặng từ Daniel chẳng giải đáp cho điều chi. Anh thậm chí còn không cố nói gì; một từ cũng không. Anh chỉ ngồi đó, đôi mắt trống rỗng và không rõ tiêu cự, cả cơ thể cứng đờ, không giống với sự rối loạn trong tâm trí Jihoon. Vậy nên Jihoon đã cố xem nhẹ nó và tiến về trước, dẫu sự im lặng của anh đã tạo thành những vết sẹo tinh thần.]

Jihoon bắt đầu tránh né Daniel và Seongwoo kể từ hôm cậu hồi phục sức khỏe sau cơn sốt, coi nó như nhiệm vụ, và cũng là cách duy nhất để không khơi lên bất kì xích mích tiềm ẩn nào giữa ba người. Chuyện cậu giữ khoảng cách với Daniel là điều hợp lí và dễ hiểu, nhưng đến mức phải chuyển sang phòng Woojin là một quyết định quá gay gắt.

[Jihoon không quan tâm. Cậu không muốn nhìn thấy anh nữa vì mỗi lần họ chạm mặt nhau, đã chẳng còn cảm giác rạo rực, hân hoan như thưở ban đầu, chỉ tồn đọng dư vị cay đắng dai dẳng không thể rửa trôi.]

Khi Jihoon nói ra mong muốn của mình vào một buổi chiều, cả bàn đầy người phút chốc liền im lặng như tờ; ai nấy đều sốc. Một nửa trong số họ quay đầu hướng về Daniel ánh nhìn thắc mắc, hi vọng gương mặt vô hồn của anh sẽ đủ trả lời phần nào những câu hỏi từ họ. Daniel không phản ứng, tiếp tục dùng bữa, mặc kệ các thành viên trong nhóm.

Những người khác đã cố gắng làm dịu bớt căng thẳng bằng những lời bình hài hước và hành động ngớ ngẩn nhưng vô dụng. Giống như mọi chuyện giữa họ giờ đây đã không còn cách nào để khắc phục, và có lẽ đúng là thế thật.

Có lẽ đúng, hoặc có lẽ sai. Jihoon không biết phải làm gì cả, đầu óc biến thành một mớ hỗn độn rải rác, và cậu đã quá mệt mỏi với việc tiếp tục vờ như không có rắc rối nào xảy ra.

[Cậu đã quá mệt mỏi với việc mãi chôn chân tại chỗ hết lần này đến lần khác. Bởi Jihoon muốn dành thời gian để vượt qua quá khứ, để bắt đầu một cột mốc mới, để khép lại chuyện cũ thương đau.]

Mình cần phải làm điều này, đúng không?

Jihoon hít vào, rồi thở ra.

Đúng vậy.

Với những bước chân nặng nề, cậu kéo theo vali của mình đến phòng ngủ mới. Guanlin đã đề nghị giúp đỡ Jihoon nhưng cậu lại từ chối em cùng một nụ cười gượng gạo, bảo rằng em chỉ cần đợi thôi. Màn đêm vội buông, và rồi ngày mai họ sẽ phải thức dậy sớm để luyện tập cho buổi concert cuối cùng. Cậu không muốn phá hỏng chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của mọi người. Jihoon không ích kỷ đến thế-không, nói đúng hơn là cậu không có khả năng ích kỷ.

[Cậu từ chối biến bản thân trở thành kẻ ích kỷ.]

"Jihoon."

Jihoon đóng băng, ánh mắt dáo dác tìm kiếm bên dưới ánh đèn mờ. Nỗi sợ hãi trườn qua mỗi tấc da thịt khi Jisung đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn của Jihoon. Người kia chau mày và cậu biết mình sắp gặp rắc rối.

Tại sao nhất định phải là anh ấy?

"Hyung," Jihoon vờ vui vẻ chào, thậm chí một cái chớp mắt cũng không dám trước ánh nhìn chòng chọc từ Jisung. "Anh cần gì sao?"

"Không, chỉ là anh-ừm, tò mò, về một cái gì đó," Jisung cẩn thận thăm dò. "Dạo gần đây có chuyện khiến em phiền lòng ư? Chuyện mà em muốn kể cho anh nghe chẳng hạn?"

Jihoon sững người trong vài giây, nặn ra một nụ cười méo mó. "Không có, hyung."

"Daniel và Seongwoo làm em không thoải mái à?" mi tâm nhíu chặt hơn, Jisung để tầm mắt họ ngang nhau, như muốn nhìn thấu cảm xúc bên trong đôi ngươi đờ đẫn ấy. "Đó là lí do mà em trở nên thế này?"

Im lặng bao trùm lấy cả hai. Jihoon nuốt khan, khó khăn đẩy vị đắng chát trong miệng xuống cuống họng. "Không có gì đâu ạ. Hyung không cần phải lo."

"Anh thật sự rất ghét khiển trách em, nhưng em biết bây giờ không phải là lúc để bản thân bị phân tâm mà. Ngày diễn đã đến rất gần rồi và sáng mai chúng ta có buổi tập với các thực tập sinh khác," người anh cả nhẹ siết vai cậu. "Anh muốn em phải tập trung, Jihoon. Em làm được điều đó không?"

"Vâng, hyung," cậu nói cứng. "Em sẽ làm tốt hơn vào lần tới."

"Thôi nào, không phải là anh có ý mắng em," Jisung thở dài, sờ vào một bên má đào của Jihoon. "Mọi người đều rất lo lắng cho ba đứa. Nhưng trên hết, người đáng lo nhất chính là em, Jihoon. Vậy nên, xin em đó, nếu có bất kì chuyện gì em cần phải nói với anh, đừng ngần ngại, hiểu chứ?"

"V-Vâng, hyung," Jihoon gật đầu, giọng hơi run. Từ nơi Jisung chạm lên tỏa ra hơi ấm thân quen; hệt như sự dịu dàng từ mẹ cậu. "Em thật sự xin lỗi."

"Chúa ơi, đừng nhìn anh như vậy mà," Jisung rên rỉ và kéo cậu vào vòng tay mình, như đang bảo bọc một đứa trẻ. "Hyung xin lỗi. Chỉ cần em đừng xao nhãng công việc là được rồi. Không ai muốn em bị thương hay kiệt sức như lần trước, đã rõ chưa?"

Bởi Jihoon không còn tin tưởng vào giọng nói của cậu nữa, vậy nên cậu chỉ gật đầu, bên trong lồng ngực thắt chặt.

"Hyung..." cậu khẽ gọi Jisung sau một lúc. "Chúng ta có thể vứt bỏ cảm xúc của chính mình được không?"

Jisung chớp mắt. "Huh?"

"Những cảm xúc âm ỉ trong lòng em, chúng..." cậu nắm chặt vải áo thun của Jisung, cố lựa ra từ chính xác nhất để ghép thành một câu hoàn chỉnh. "Chúng làm em đau. Em không thích sự ngột ngạt này. Em tổn thương."

Nhất thời không ai nói gì, và rồi;

"Em nghĩ liệu em sẽ ổn nếu vứt bỏ chúng chứ?"

Jihoon mở to mắt.

"Em không cảm nhận được sao, Jihoon?" Jisung áp lòng bàn tay vào ngực cậu, mỉm cười. "Mỗi một cảm xúc trong em đều đáng được trân quý. Kể cả khi chúng làm em tổn thương, em vẫn không thể chỉ đơn giản gạt hết là được."

"Vậy," Jihoon cắn môi dưới. "Vậy em nên làm gì đây?"

Ánh mắt Jisung dịu đi. "Anh không có quyền trả lời câu hỏi đó. Hãy cứ tin tưởng vào bản thân, được không em?"

-

ở bên người, thời gian lắng đọng,
ở bên người, lòng này chẳng thể chứa thêm một ai.

-

}{

Đó là một trong những đêm khi mà không có gì mang đến cảm giác chân thật, khi mà dường như mọi thứ đều mất cân bằng, xiêu vẹo đến mức cơ thể anh phải vang lên hồi chuông cảnh báo.

Mọi người đều đã chìm vào giấc say, bên tai không còn một thanh âm nào. Daniel thất thiểu ra ngoài ban công, ngồi xuống sàn lạnh, co gối ép vào ngực, đầu vùi giữa khoảng trống tạo thành, cũng không bận tâm là mình có thở được hay không.

Sao tôi lại thảm hại thế này?

Daniel thở dài, kéo chân lại gần hơn. Gió thổi mạnh, mơn trớn dọc xuống cổ áo hoodie màu đỏ mận khiến anh không khỏi rùng mình. Daniel ghét lạnh nhất, nhưng kì lạ thay anh lại thích cái cách nó lướt trên làn da, ngấm vào xương tủy cho đến lúc anh hoàn toàn tê liệt.

Đối với một đêm mùa hè thì nhiệt độ hôm nay quá thấp, cả lông tay lẫn tóc sau gáy anh đều dựng đứng. Cũng sắp bước sang thu rồi, buổi concert cuối cùng, và ngày debut rất nhanh sẽ đến; như là phước lành ban xuống, đồng thời tựa lời nguyền giáng trên đỉnh đầu. Daniel chẳng thể đếm xuể số đêm cả nhóm cùng nhau thưởng thức chocolate nóng sau những lần tập luyện, vắt kiệt sức dưới ánh đèn huỳnh quang qua từng động tác nhảy cùng tấm gương mờ sương nơi phòng thu. Daniel mệt rã rời và tình hình giữa anh với Jihoon chỉ càng làm mọi thứ tồi tệ thêm mà thôi.

Ngưng nghĩ về em ấy đi, thằng ngu này.

Daniel không nhớ rõ lần cuối cùng họ nói chuyện là khi nào. Từ hôm Jihoon chuyển đến ở cùng phòng với Guanlin và Woojin chăng? Nhưng trước đó nữa; ngay sau lần Jihoon bị bệnh, họ đã chẳng còn gì để nói với nhau. Daniel dần học được cách chấp nhận, tự nhắc nhở rằng Jihoon xứng đáng có một khoảng không gian, thời gian riêng để nghĩ về tất cả một lần nữa nhưng-

Nhưng điều đó chẳng làm nỗi đau vơi đi. Sự trốn tránh này so với việc cậu giữ lặng im còn thống khổ hơn gấp mười lần. Không chỉ vậy, cái cách cậu phớt lờ anh và dành nhiều thời gian ở bên Guanlin càng giày xéo anh hơn cả. Daniel chưa bao giờ biết rằng hình ảnh Jihoon cười rạng rỡ cùng một ai khác không phải anh lại khiến anh tổn thương đến thế.

Vì đó là Jihoon.

[Sẽ chẳng có lời giải nào dành cho phương trình phức tạp này, và Daniel đã tự rút ra được bài học riêng.]

Hít một hơi thật sâu, Daniel cố giấu mặt kĩ hơn vào giữa hai đầu gối. Xung quanh đều yên ắng trừ tiếng vòng quay phát ra từ cái quạt hút gió lắp bên ngoài. Anh tự vỗ về mình vào giấc ngủ.

Nhưng trước khi anh kịp khép lại hàng mi, cửa kính phía sau lưng đột ngột bị mở ra cùng với thanh âm ma sát.

"Ah, là anh."

Daniel cứng đờ người vài giây, sau mới quay đầu, bắt gặp thân ảnh đứng sau cánh cửa. Một cái bóng dưới ánh đèn hiu hắt, trên tay cầm cốc sứ. Cả gương mặt bị nuốt chửng trong màn đêm, duy nhất chỉ có đôi mắt vẫn tỏa sáng rực rỡ, chứa đựng hàng triệu vì sao cùng những thiên hà bùng nổ giữa trời đen.

Daniel nuốt khan, môi cong thành nụ cười nhàn nhạt. "Jihoon..."

Rồi chẳng ai nói gì nữa, chỉ còn từng hơi thở phả đều. Nhưng Daniel nghĩ thế này cũng ổn rồi. Cùng hòa nhịp thở với đối phương phần nào đã xoa dịu khát khao được gần gũi. Daniel nhớ sự hiện diện của Jihoon trong cuộc đời anh, nhớ rất nhiều. Trước đó, anh vẫn có thể chạm vào cậu bất kì lúc nào anh muốn, có thể thưởng thức sự ngọt ngào nơi cậu, có thể cảm nhận rõ rệt từng chút một-nhưng bây giờ giữa họ lại tồn tại ranh giới cấm kị mà anh không được phép vượt qua.

[Anh thật sự rất ghét cảm giác này. Jihoon gần bên anh, nhưng đồng thời cũng xa vời quá đỗi.]

[Daniel hyung," Jihoon nhẹ gọi tên anh. "Anh làm gì ở đây vậy? Đã quá nửa đêm rồi."

"Em làm gì ở đây?" Daniel phản ứng lại, đột nhiên tức giận. "Như em đã nói, đã quá nửa đêm rồi. Em nên đi ngủ."

Jihoon nghiêng đầu, cười khẩy. "Đó không phải là chuyện mà anh cần bận tâm, đúng chứ?"

"Không, Jihoon, dừng cái trò quái quỷ này lại đi," Daniel nghiến răng. "Nếu em đến đây chỉ để chọc tức anh thì em nên đi ngay bây giờ."

"Đừng quá tự tin như vậy chứ, hyung. Em chỉ tình cờ lượn ngang qua thôi," Jihoon khịt mũi. "Và đây là kí túc xá của chúng ta, em muốn ở chỗ nào là quyền của em."

"Jihoon em-mẹ nó chứ," Daniel hạ giọng chửi thề và đứng dậy. Anh tiến về phía cậu thật nhanh, dừng lại chỉ khi khoảng cách giữa họ vừa bằng một hơi thở ngắn. Daniel siết chặt bả vai Jihoon, từng đầu ngón tay đều chuyển sắc trắng bệch. "Hãy cứ đánh anh! Đá anh! Làm cho anh đau khổ nhưng xin em, xin em đừng đối xử với anh như vậy!"

"Em không hiểu anh đang nói gì cả," Jihoon ngây thơ chớp mắt. "Em đối xử với anh hệt như các thành viên khác trong nhóm."

"Không-dừng lại đi. Đừng nói dối anh nữa," Daniel gần như hét lên. "Anh biết rằng anh đã sai, nhưng điều đó không có nghĩa là em được quyền đối xử với anh như thế này."

Jihoon lạnh lùng nhìn Daniel. "Đối xử như thế nào?"

"Như thể anh chẳng là cái thá gì trong em!"

Daniel thở hổn hển. Vòng luẩn quẩn và trốn tránh này đã vắt kiệt chút sức lực còn sót lại. Anh đã thức trắng quá nhiều đêm liền rồi.

"Chỉ cần... đối xử công bằng với anh," anh thầm thì; đủ tuyệt vọng để quỳ xuống ngay tại nơi này và cầu xin lòng thương hại từ Jihoon. "Anh mệt rồi, Jihoon. Em không có cảm giác tương tự ư?"

Jihoon lặng im. Ánh đèn pha là nguồn sáng duy nhất còn lại chiếu rọi gương mặt họ, chớp tắt liên tục. Nơi này cách một đoạn đường chính ngoài thành phố, tách biệt khỏi đủ loại đèn neon nhập nhòe trong đêm. Cả thiên hà bao trọn khung cảnh bên ngoài, bụi sao lấp lánh giữa trời đen.

Và chúng gợi nhớ cho anh về đôi mắt xinh đẹp của Park Jihoon.

[Nhưng hôm nay, anh nhận ra đã chẳng còn vô số vì tinh tú ẩn chứa bên trong đôi mắt ấy nữa, chỉ có những đám mây u tối treo lửng lơ trên hàng mi dày, che khuất hết thảy lấp lánh sáng ngời.]

"Gì thế này? Là em đang mơ sao?" Jihoon bật ra tiếng cười châm biếm khiến Daniel lạnh người. "Anh, trong số tất cả mọi người, lại yêu cầu em đối xử công bằng? Daniel hyung, anh bị làm sao vậy?"

"Jihoon, không. Chỉ là anh-anh muốn nói chuyện," Daniel chật vật giải thích. "Xin em, hãy cho anh một phút thôi, và anh thề anh sẽ-"

"Không, cảm ơn," cậu lạnh lùng cắt ngang lời anh và chuẩn bị rời đi. "Em vào trong trước đây, đừng ở ngoài này lâu quá. Hãy nhớ rằng ngày mai chúng ta còn có buổi luyện tập. Chúc ngủ ngon, hyung."

Daniel nhìn chằm chằm vào cậu, không rõ ý tứ là gì.

Sao cơ?

Khi Daniel xử lý xong từng câu chữ và xâu chuỗi thành nội dung hợp lý bên trong não bộ thì cũng là lúc anh tự thoát khỏi trạng thái xuất thần.

Và anh tức giận.

Không, nói đúng hơn là, phát điên.

"Em có thể đi ăn uống thoải mái cùng Guanlin nhưng thậm chí không buồn bỏ ra một phút để nói chuyện với anh?"

Jihoon nao núng trước lời kết tội từ Daniel, quay đầu, hướng ánh mắt rực lửa về phía anh. "Anh," Jihoon rít lên. "Kang Daniel, sao anh dám?"

"Tại sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?" Daniel nhếch môi. Tâm trí anh đang thét gào, thức tỉnh chủ nhân của nó hãy dừng lại nếu không muốn hối hận, nhưng Daniel từ chối thuận theo. "Ai cũng biết em đang lợi dụng em ấy vì cái ích kỷ của riêng bản thân. Mục đích của em là gì, hửm? Muốn chọc anh tức điên? Hay muốn khiến anh phải tổn thương? Dù sao đi chăng nữa thì em-"

"Im đi."

Daniel muộn màng nhận ra mình đã sai rồi.

Mẹ kiếp.

"Đừng nói như thể anh thật sự biết về em," Jihoon gầm gừ. "Mà anh thì biết cái quái gì về em đâu nhỉ?" Cậu dừng một chút, khinh thường cười với anh, sau đó bắt đầu bước đi. "Chúng ta chẳng là gì ngoài mối quan hệ đồng nghiệp, đúng không? Vậy nên đừng cố tỏ ra thân thiết với nhau bởi sự thật không phải thế."

[Lời nói của Jihoon như những mũi dao đâm mạnh vào Daniel, nhưng hình ảnh cậu bắt đầu rời xa anh còn đớn đau hơn rất nhiều.]

Không.

Daniel không cho phép mình nghĩ ngợi thêm nữa. Anh tập trung nhìn bóng lưng Jihoon đang từng chút cách xa so với vị trí đứng hiện tại. Daniel dồn hết sức xuống đôi chân, tiến về trước một bước. Rồi hai, ba, bốn, năm-và khi đã đủ gần, hai cánh tay anh lập tức vươn ra quấn quanh eo và bờ vai của Jihoon, kéo cậu vào vòng ôm.

"Đừng đi."
Trái tim Daniel đập mạnh bên trong lồng ngực. Anh tự hỏi Jihoon có nhận ra điều ấy hay không. Anh tự hỏi liệu trái tim của cậu có ở trong tình trạng tương tự. Không ai di chuyển, không ai nói một lời. Cả hai cứ giữ nguyên tư thế một lúc lâu; thứ duy nhất ngăn cách họ là lớp vải quần áo mặc trên người, nhưng Daniel vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu truyền sang anh.

Hơi ấm đột ngột biến mất khi Jihoon cựa quậy, cố thoát khỏi anh như vừa chạm phải chất độc khiến cậu bỏng rát.

"Dừng lại đi," cậu lẩm bẩm. "Đừng đùa giỡn với trái tim em nữa. Tại sao anh không chịu kết thúc trò chơi này?"

"Xin em, Jihoon," Daniel cầu xin giữa hơi thở nặng nề. "Chỉ một lúc thôi, em cần phải lắng nghe lời anh nói. Anh thề anh sẽ sửa chữa mọi lỗi lầm vậy nên nếu em để anh-"

"Không, em không muốn anh sửa chữa gì cả. Bởi chẳng có gì cần phải sửa chữa, hyung. Điều duy nhất em muốn ở anh là-"

Daniel ngẩng đầu để giao mắt với Jihoon. Mọi thứ quanh cậu đều sống động, thậm chí có điểm yếu ớt, mỏng manh; chiếc áo hoodie quá khổ, cái cốc sứ, những ngôi sao hội tụ trong đôi mắt nai - nhưng ánh nhìn lại chắc chắn và kiên cường đến lạ.

"Lời tạm biệt," Jihoon nhẹ giọng nói tiếp, và Daniel cảm tưởng như tim anh đang dần vỡ vụn. "Sau từng ấy thời gian dây dưa, anh vẫn chưa nói điều đó với em."

Daniel nước mắt lưng tròng.

Không, đáng lẽ ra nó không được phép rẽ theo hướng này.

"Như anh nói đó, em cũng mệt rồi. Bao nhiêu sức lực đều bị rút cạn và anh chẳng giúp được gì cho em. Vậy nên làm ơn, làm ơn nếu trong tim anh vẫn còn vương vấn chút gì đó về em, thì hãy đem vùi nó vào quên lãng và tiến về trước."

Jihoon dừng một lát rồi lại dịu dàng nhìn anh. Có chiếc xe hơi lướt ngang con đường vắng vẻ, thắp sáng gương mặt cậu trong vài giây ngắn ngủi.

"Bởi em đã làm được rồi."

Daniel để tầm nhìn của mình rơi xuống chân. Jihoon đang mang theo biểu cảm tựa như đây là lời tạm biệt cuối cùng và anh không muốn phải đối diện với cậu. Daniel sẽ không nhìn cậu bởi anh yêu Jihoon và nếu có gì đó ẩn sau đôi ngươi tưởng như lạnh nhạt từ cậu, thì nó sẽ là; hãy quên em, quên em, quên em. Daniel không muốn chuyện đó xảy ra; anh không muốn quên cậu bởi nó đồng nghĩa với việc khép lại những kí ức, những nụ hôn, những lần tiếp xúc thân mật giữa cả hai.

[Không, Daniel không muốn buông tay.]

"Anh không muốn quên em," giọng Daniel vỡ ra. "Anh không muốn quên chúng ta."

Jihoon thở dài, làn khói trắng phủ trên đôi môi tái nhợt. "Đã quá muộn rồi, anh không nghĩ vậy sao? Em đã cho anh cơ hội để nói gì đó, em cho anh đủ thời gian mà anh cần, nhưng anh lựa chọn bỏ qua."

"Vì anh sợ. Anh thật sự sợ và anh-anh lúc ấy đã phân vân rất nhiều, cho đến giờ vẫn vậy," Daniel khó khăn cất tiếng. "Nếu anh có thể quay ngược thời gian, nếu anh có thể trở về quá khứ, anh sẽ-"

"Anh sẽ, anh nên," Jihoon không cho anh tiếp tục. "Đó là những từ mà em ghét nhất. Đừng tự biện minh cho chính mình nữa bởi anh nghĩ rằng em thì không sợ sao?" Cậu cười khẩy. "Ah, anh đâu có quan tâm đến em. Lúc nào cũng chỉ lo cho bản thân, chưa bao giờ là về em."

"Jihoon-"

"Nếu anh thật sự quan tâm, anh đã nỗ lực để nói điều gì đó," Jihoon chua chát nói. "Nếu anh thật sự quan tâm, anh đã cố thay đổi em vào lúc em tự hứa rằng sẽ quên đi tất cả nhưng anh không làm vậy."

Không, tại sao em lại làm bộ mặt ấy?

"Anh xin lỗi vì đã biến mọi thứ trở nên thế này. Anh xin lỗi vì khiến em ngủ không ngon suốt những ngày vừa qua. Anh xin lỗi vì kéo tâm trạng của em xuống nhưng anh còn biết làm gì khác đây? Chấp nhận tình cảm của em? Không, anh không nghĩ mình chịu đựng được nỗi đau thêm một lần nào nữa khi em đã quyết định rằng anh không xứng đáng với điều đó," Daniel khẽ lắc đầu. "Hãy cứ vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và quay về đoạn thời gian cũ, được không em? Em và anh, cùng tập trung cho cả nhóm và làm hết khả năng trong một năm rưỡi sắp tới."

Daniel đóng băng khi Jihoon lùi bước, miệng kéo thành một nụ cười chất chứa biết bao đắng cay. Giờ đây bên trong mắt cậu chỉ còn sót lại những ngôi sao lụi tàn đã bị nổ từ rất lâu nơi vũ trụ bao la.

"Anh làm được mà, hyung," cậu động viên Daniel. "Anh, chính anh, mạnh mẽ hơn em rất nhiều, và đó là lí do mà em biết anh rồi sẽ ổn thôi."

Lời vừa dứt, Jihoon thoáng nhìn anh thêm một lúc rồi xoay người, bước về phía cửa kính. Daniel lần nữa bất lực nhìn cậu từ đằng sau, thôi thúc mình chạy đến cạnh bên nhưng không cử động chân được.

Tại sao em lại rời xa anh?

Như có một cái lỗ hổng lớn dần bên trong và Daniel đang chết dần chết mòn theo thời gian. Anh áp lòng bàn tay lên ngực trái, cố đè nén cơn đau nhưng vô dụng.

Anh sẽ trao cho em tất cả, vậy nên van cầu em hãy dừng lại và quay về phía anh.

Đau. Phải chứng kiến cậu từng chút kéo dài khoảng cách giữa cả hai như thể Daniel chẳng có ý nghĩa gì đối với cậu là một loại đả kích quá sức chịu đựng.

Như thể anh chỉ là một kẻ qua đường mờ nhạt trong cuộc đời cậu.

Như thể anh chỉ là một kí ức tầm thường mà cậu muốn xóa bỏ.

Tại sao em cứ đi mãi thế? Tại sao em không quay lại?

Daniel hít vào rồi thở ra, cho đến khi buồng phổi tràn đầy luồng khí lạnh ẩm. Cho đến khi cả cơ thể bị tê liệt và đầu óc trống rỗng. Anh liếm đôi môi run rẩy, nếm được vị mặn của máu từ kẻ răng bị nghiến chặt, hoàn toàn sụp đổ.

Tại sao em bỏ rơi anh hệt như cô ấy đã từng?

Giờ thì Jihoon đã khuất hẳn khỏi tầm nhìn của Daniel, để lại bên trong anh khoảng trống chẳng thể lấp đầy.

Xin đừng bỏ rơi tôi.

[Giống như một phần hồn anh cũng đã theo người rời đi.]

-

tin người,trao hết cho người,

nhưng vì sao người luôn lựa chọn rời xa tôi?

-

}{

Jihoon đã nói dối.

Thằng đần này. Tại sao mày lại làm thế?

Cậu vẫn chưa thể dứt khỏi Daniel. Bởi cậu không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu làm vậy. Cậu không lường trước được phản ứng từ Daniel nếu anh biết chuyện. Đó là lí do mà cậu theo sau anh ra ngoài ban công. Đó là lí do mà cậu đứng ngẩn ngơ nhìn anh từ xa trước khi quyết định cần phải quan sát anh ở khoảng cách gần hơn nữa.

Thật ngu ngốc làm sao.

Người ta thường nói "cái miệng hại cái thân" và ở trường hợp hiện tại của jihoon thật không sai chút nào. Giờ đây cậu chẳng thể làm gì ngoại trừ việc cố đèn nén trái tim nơi lồng ngực trái, lựa chọn rời xa người đàn ông mà cậu yêu thương nhất. Jihoon lau những giọt nước mắt giận dữ dâng trào hốc mắt và tăng tốc.

Quá thảm hại.

[Jihoon khi đó đã tự nhủ với lòng rằng cậu chỉ muốn được nhìn thấy Daniel mà thôi. Rằng cậu không nhất thiết phải nói chuyện với anh, chỉ đứng từ xa là đủ.]

Dối trá.

Jihoon không biết chân mình đang dẫn cậu về đâu, vậy nên khi vô tình va vào khuôn ngực rắn chắc của ai đó, cậu chỉ có thể gồng người, sẵn sàng hứng chịu lời trách mắng, nhưng lạ thay lại chẳng có gì cả.

"J-Jihoon?"

Jihoon ngẩng đầu, nhận ra người vừa gọi tên mình là Seongwoo. "Này, tại sao em-" Seongwoo hoảng hốt chạm đầu ngón tay lên gò má Jihoon. "... lại khóc?"

Và Daniel chọn ngay thời điểm đó để xuất hiện phía sau họ, tóc mái bết dính vì mồ hôi, gập người chống tay trên đầu gối. "Jihoon-ah xin em hãy lắng ng-S-Seongwoo hyung?"

Không, tại sao anh lại đuổi theo em?

Đôi mắt Seongwoo tối sầm và thế thôi cũng đủ khiến Jihoon lạnh sống lưng. Cậu không thích biểu cảm hiện tại trên gương mặt người đó. Nó làm cậu sợ. "Em đã làm gì, Daniel?"

Tại sao phải tranh cãi vì em?

"Em không làm gì cả!" Daniel phủ nhận, và khoảnh khắc ấy trông anh như chực bật khóc. Anh vươn tay ra, muốn nắm lấy bàn tay của Jihoon nhưng bị cậu gạt phắt. "Em chỉ-Jihoon, làm ơn-"

Mình không muốn điều này.

Daniel lặp lại hành động ấy lần nữa, nhưng chưa kịp chạm vào Jihoon đã bị Seongwoo chặn ngang.

Làm ơn.

"Đi với anh," Seongwoo gầm gừ trong cuống họng. "Chúng ta cần phải nói chuyện."

Dừng lại đi.

-

thời khắc quyết định dành tình cảm cho một ai đó,
cũng là lúc tự nhấn chìm mình trong bể khổ đau.

-

}{

RẦM.

"Cái đéo gì vậy, Daniel?"

Seongwoo trông cực kì giận dữ, không, là điên tiết mới đúng. Daniel chẳng biết phải làm gì. Anh cắn môi dưới thật mạnh và để người kia dồn mình áp trên bức tường trong phòng khách. Ánh nhìn gay gắt từ Seongwoo nhất thời khiến lưỡi anh như bị thắt, làm buốt trái tim nơi ngực trái.

Daniel thậm chí không dám động vào Seongwoo.

"Anh không vứt bỏ những cảm xúc của mình chỉ để em phá hỏng mọi thứ giữa em và Jihoon!" Seongwoo thở mạnh. "Những cảm xúc của anh rốt cuộc cũng chẳng có ý nghĩa gì với em sao?"

"H-Hyung," Daniel lắc đầu. "Em không-"

"Anh con mẹ nó đã từ bỏ vì em. Anh đã phải vứt hết những cảm xúc mà anh dành cho em và giả vờ rằng giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì vậy em còn muốn gì ở anh nữa đây hả? Thằng khốn này, em nói đi!"

Daniel bất giác lùi về sau dù đã không còn đường, đầu nhẹ choáng vì va đập vào bức tường phía sau. Bàn tay của anh vô thức bám chặt cạnh bàn kê sát và hành động ấy lại đẩy chiếc cốc sứ đặt ở đó rơi vỡ trên sàn. Daniel nheo mắt, nhìn chằm chằm vào những mảnh sứ dưới chân.

Cái cốc đó là của Jihoon, phải không?

"Nghe anh này, Daniel," giọng của Seongwoo kéo Daniel về thực tại. "Để vứt bỏ những cảm xúc ngột ngạt này, để buông lơi hạnh phúc mà anh đã từng khao khát; em nghĩ điều đó dễ lắm sao?"

Daniel để tay anh rơi trên mặt bàn. Đau đớn cùng tội lỗi chồng chất và anh chỉ muốn chạy trốn khỏi đây khi Seongwoo cố ép mắt hai người giao nhau.

"Anh yêu em-cho đến giờ vẫn yêu em bằng cả trái tim chân thành," Seongwoo tuyệt vọng nói tiếp. "Anh biết anh không có cơ hội sánh với Jihoon, vậy nên đó là lí do anh phải chấp nhận để em ra đi. Nhưng giờ anh nên làm gì đây? Anh không phải là một kẻ cao thượng chịu chết vì nghĩa, Daniel. Đừng trông mong quá nhiều ở anh!"

Daniel biết anh nên nói gì đó; bất cứ điều gì cũng được, kể cả khi nó là những lời vô nghĩa và xáo rỗng, kể cả khi nỗi sợ hãi đang từng chút len lỏi vào qua từng nhịp thở. Nhưng anh không mở miệng được.

"Em định để vuột mất em ấy?" Seongwoo gằn giọng. "Em định biến mình thành thằng hèn nhát và để em ấy ra đi mà không dám tự đứng lên tranh đấu?"

"Em không biết," Daniel trả lời. Tất cả những gì anh cảm nhận được lúc này là nỗi thất vọng tràn trề và anh đã quá mệt mỏi với việc cứ phải quanh quẩn trong một vòng quay. "Em không biết phải làm gì hết, hyung. Em hoang mang, lạc lối, và em không thể nghĩ thông suốt!"

"Em không biết?"

Có gì đó thay đổi qua cách Seongwoo nhìn Daniel. Có lẽ là vì cái nhếch môi lạ thường, có lẽ là vì đôi mắt kia chứng minh rằng chủ nhân của nó đang tính toán một điều khó đoán.

Seongwoo ngay lúc này đây là một con người hoàn toàn khác.

"Vậy em sẽ không bận tâm nếu anh làm điều này chứ?"

Daniel mở to mắt khi Seongwoo bất ngờ di chuyển về trước, kề sát mặt cả hai vào nhau. Anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của đối phương trên môi mình. Daniel nuốt khan, nhận ra Seongwoo đang nghiêng đầu và canh tầm môi họ vừa vặn nhau, chậm rãi xóa bỏ khoảng cách. Anh nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần cho điều sắp tới.

Nhưng một phút trôi qua vẫn không có gì.

Cái-?

Daniel mở mắt.

Seongwoo chỉ cười, một nụ cười đầy ưu sầu.

Seongwoo hyung...

"Mẹ chứ, chuyện này thật-" Seongwoo cười khẩy, hơi thở ấm nhẹ phả trên gương mặt Daniel. "Ahh, thật đáng xấu hổ làm sao. Anh đang làm gì thế này?"

Đừng-xin đừng làm bộ mặt đó.

"Anh vẫn không làm được," Seongwoo cười chua chát. "Anh không làm được, Daniel."

Daniel sững người. Trống ngực đập liên hồi, dòng máu nóng chảy sục sôi trong huyết mạch. Daniel cố cử động theo ý mình nhưng đã năm phút trôi qua mà chân anh vẫn chôn tại chỗ. Daniel gục đầu trên vai Seongwoo, thở hắt.

Em lại làm anh tổn thương rồi, phải không anh ơi?

"Đừng," Seongwoo rít lên ngay khi Daniel vừa định mở miệng. "Anh không cần an ủi. Cái anh cần là em phải tỉnh táo, em phải là chính mình. Cái anh cần là em quay trở lại đó và cầu xin sự tha thứ từ Jihoon. Cái anh cần là em thú nhận toàn bộ xúc cảm mà em dành cho em ấy bởi vì đm chứ, Daniel. Đó là tất cả những gì anh cần." Seongwoo thở dài. "Anh cần một cái kết cho chúng ta. Van cầu em."

"Nhưng em không thể. Em ấy-Jihoon không muốn em nữa," Daniel cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra. "Em cũng tổn thương mà, hyung. Nỗi đau trong lồng ngực em, nó khiến em ngộp thở, và em cảm thấy-cảm thấy thật tệ vì đã chẳng đưa ra được việc làm nào đúng đắn cả..."

Seongwoo nâng cằm Daniel lên để họ đối mặt với nhau, chóp mũi gần như sắp chạm nếu như không có bàn tay của Daniel đẩy trước ngực. "Daniel em-" Seongwoo dừng lại. "Em đúng là một thằng ngốc mà..."

Với một tiếng thở dài, Seongwoo kéo Daniel vào vòng tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve trên tóc. Daniel dùng cả hai cánh tay ôm trọn đối phương, để hai khuôn ngực áp sát nhau đồng điệu từng nhịp lên xuống. Thời khắc này đây, Daniel nhớ ra ở bên anh vẫn luôn tồn tại một người bạn thân tuyệt vời như thế.

Em nhớ anh, hyung.

Cạch.

Nhưng chút hạnh phúc vừa nhen nhóm lại chẳng giữ được bao lâu. Ngay tại khoảnh khắc đó, cánh cửa phòng lần nữa nhẹ hé mở, và ngay tại lối vào, người đang đứng chết trân cùng với đôi mắt mở lớn và khuôn miệng há ra vì sốc là-

Daniel đóng băng.

Không.

"Jihoon..."

Từ tầm nhìn mờ ảo của Daniel, anh quan sát được Jihoon lùi về sau một bước, rồi lại một bước nữa. Cả cơ thể cậu run rẩy và anh biết đó không phải là vì từng đợt gió lạnh thổi vào.

Sao em lại nhìn anh như thế?

"Em-em nghe có tiếng vật gì đó bị vỡ," Jihoon nuốt nước bọt, đầu lưỡi đưa ra liếm ngang môi dưới. "Em-ừm,"

Daniel tự đẩy mình khỏi vách tường phía sau lưng và Seongwoo cũng làm điều tương tự. Anh muốn bước về trước nhưng Seongwoo đã kịp thời can ngăn.

"Không, đừng di chuyển, Daniel! Em sẽ dẫm vào mấy mảnh vỡ mất!"

"Nhưng Jihoon-" anh nhìn thân ảnh nhỏ bé của Jihoon ở xa, chú ý đến cái cách bờ vai cậu bắt đầu run bần bật. "Jihoon-"

"Em x-xin lỗi vì đã làm gián đoạn!" Jihoon căng thẳng cắt lời Daniel. "Em-ừm, sẽ-em sẽ đi ngay bây giờ."

Daniel vươn ra một cánh tay. "Chờ-"

Sầm.

[Nhưng Jihoon đã đi mất.]

-

bởi vì người tôi yêu nhất,
khiến tôi cuồng quay trong cả hạnh phúc lẫn đau thương.

-

}{

Cả thế giới xung quanh cậu như đảo điên bởi những mảng hư ảo. Jihoon vội lén lút chạy ra đoạn đường vắng, không dám quay đầu nhìn về hướng kí túc xá của họ. Cách vài mét trước mắt cậu là tấm bảng phát sáng của ga tàu điện ngầm và cậu không ngần ngại chạy xuống cầu thang với tốc độ nhanh.

Đáng lẽ ra mình không nên mở cánh cửa đó.

Jihoon biết cậu sẽ bị phạt rất nặng vì chuyện này nhưng thật tâm cậu chỉ muốn đi đâu đó, bất kì đâu cũng được; muốn quên hết những gì cậu vừa chứng kiến, dù chỉ một lúc thôi.

Mình phải rời đi ngay lập tức mới phải. Họ đã nhìn thấy mình. Daniel hyung đã nhìn thấy mình.

Tiếng bước chân vang vọng khắp ga tàu vắng vẻ. Jihoon cắn môi dưới, dáo dác tìm kiếm cái gì đó mà chính cậu cũng chẳng rõ. Ánh mắt của cậu cứ đảo loạn liên tục từ chỗ này sang chỗ khác, tròng đen giãn to để nhìn qua đôi mắt ngập nước. Cách đó không xa là một chiếc tàu điện với cánh cửa mở rộng.

Anh ấy phát hiện mình đã biết chuyện. Đó là điều không nên.

Cánh cửa gần như khép lại ngay khi cậu vừa bước vào. Bên trong chỉ có ánh đèn vàng dịu soi sáng cả khoang tàu thưa khách. Jihoon hít vào một hơi thật sâu.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Jihoon thả phịch người trên ghế ngồi ở gần cuối khoang, không thể di chuyển thêm nữa. Cậu kiệt sức; buồng phổi như bị nghiền nát bởi sức nặng của từng thứ nhỏ bé đang dần hình thành trong ngực cậu. Cơn đau này nối tiếp cơn đau khác, từng vết thương mới chồng lên vết thương cũ, quyện thành nỗi tuyệt vọng đến cùng cực.

Quá muộn.

Nhưng rồi, chỉ một giây trước lúc cậu sắp khóc òa lên, có ai đó đột nhiên kéo cậu đứng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu.

"Là Jihoon thật sao? Park Jihoon? Làm gì ở đây vậy?"

Mắt Jihoon mở lớn.

Không thể nào.

"Này..."

-

vậy nên tôi tự hỏi lòng,
cho đến cuối cùng, trao tình cho người liệu có xứng đáng?

Video liên quan

Chủ Đề