Những câu thơ hay về tuổi học trò cấp 3

Chùm Thơ Chia Tay Tuổi Học Trò Cuối Cấp Hay Và Ý Nghĩa!

Thơ chia tay tuổi học trò cuối cấp là những dòng cảm xúc được kết tinh từ những câu thơ ngắn về phút giây lưu luyến, bâng khuâng của thời áo trắng học sinh hòa chung niềm hân hoan của ngày chia tay. Nhưng sâu bên trong đó là những khoảng lặng vô hình, những niềm vui nỗi buồn đang xen. Những cái ôm vội trong nghẹn ngào, những lời chúc, hứa hẹn mai này, rồi mai đây phải chia xa, mỗi người mỗi ngả.

Ký ức nằm lại, kỷ niệm vui buồn nằm lại, những cảm xúc ngây ngô, mơ hồ trong tà áo trắng bâng quơ trong gió, góc trường xưa, sân trường cùng chiếc ghế đá, cây phượng cũ, tất cả đã nằm lại với hoài niệm cả rồi. Giờ đây, hành trang phía trước là những ước mơ, hoài bảo, một con đường mới, hành trang mới đầy thử thách.

Trống tan trường đã rung lên rộn rã Giờ phút chia tay thực sự đến rồi Thầy cô, bạn bè, lớp học mến yêu ơi

Nói gì đi bởi ngày mai chẳng gặp

Bao tháng năm chung niềm vui sách ,cặp Bảng đen dìu từng nét chữ thơ ngây Tóc thầy bạc cho em lớn mỗi ngày

Phấn trắng rơi cho cuộc đời em mở

Bạn bè ơi, đừng nghẹn ngào nức nở Dẫu mai đây chẳng còn được đủ đầy Dù mai ngày cuộc sống có đổi thay

Ánh mắt thân quen chợt trở thành xa lạ

Chia tay rồi mỗi đứa đi một ngả Lưu bút yêu thương một ngày sẽ ướt nhoè Bởi cuộc đời đâu phải nắng vàng hoe

Bình minh lên là chói chang rực rỡ

Rồi mai đây mỗi mùa hoa phượng nở Sân trường tấp nập chẳng thấy bóng bạn xưa Ghế đá vẫn nguyên sao chợt bỗng như thừa

Bởi còn đâu mối tình khờ ngày ấy

Nắng cứ đổ cho sân trường bốc cháy Nức nở nghẹn ngào giọt nước mắt chia ly Mái trường ơi còn thể nói được gì

Hết thật rồi tuổi học trò áo trắng

Bạn ơi cuộc sống có gì đâu chỉ là ta với ta bên nhau. Nắng trong mắt ai cười khanh khách

dù đôi lúc mưa nhạt những nét màu.

Bạn ơi cuộc sống có gì đâu chỉ là mình với mình bên nhau. Nắng trên cao nắng chói trên đầu có bao giờ tim lại chút nắng nhỏ? Bởi mai này… Mỗi bàn tay làm nên một thế giới

biết có còn nắm chặt tay nhau?

Buồn ư? Tôi không buồn sao được khi chuyến đò sắp cập bến kia sông. Khóc ư? Tôi không thể khóc nữa

nước mắt tôi đã chảy xiết cõi lòng.

Ngày hôm qua bạn đặt tôi vào lớp áp tiếng cười thắm những bờ môi. Ngày hôm nay tôi nhìn bạn lần cuối

nước mắt bạn ướt đẫm vai tôi

Ngày hôm qua theo dòng thời gian trôi những yêu thương giờ chỉ còn dĩ vãng. Ngày hôm qua, ngày hôm qua ở lại

thổn thức lòng tôi, một sớm mai…

Thời gian ơi sao vẫn trôi nghiệt ngã? Tuổi học trò giờ đã mãi xa. Tôi bước đi trên con đường riêng đã chọn.

Quá khứ dưới gót, chặng đường xa!

Tớ không đếm tháng ngày tớ và ấy quen nhau. Không đếm những nỗi buồn niềm vui những lo âu vun vãi Không đếm những đêm đánh mòn bàn phím Không đếm những tiếng thở dài…

chìm mãi đêm thâu…

Tớ chẳng thể đếm nỗi đau những nước mắt nụ cười những câu thơ bài hát những cơn gió những vầng trăng những bầu trời xanh mát những ám ảnh lạnh im ngày có người bỏ tôi

bước đi…

Nhưng hôm qua nhưng hôm hay và nhưng ngày mai sẽ còn lại trong tớ và ấy… con đường chúng ta đi thật trông gai mà mờ mịt chẳng thể thấy…

liệu ở nơi nào chúng một lần nữa cắt nhau?

Gió và mây vẫn bay, bầu trời vẫn có trăng và nhiều sao rất sáng. Mặt trời vẫn trên cao toả nắng.

Sống ở trên đời đã bao giờ dễ dàng đâu…

Nếu mai sau… bất chợt ấy dừng lại trên một sân ga lặng ngắm chuyến tàu đang đi hối hả hãy nhớ có một người nơi ra xa trong quá khứ dành cho ấy trọn niềm tin và

lời cầu chúc bình yên.

Năm cuối rồi chút luyến nhớ mong manh cứ nhói lòng khi đem theo từ mùa hạ. Phía trước con đường được chia làm nhiều ngả

nơi nào dừng cho chúng mình gặp nhau?

Ngày mai xa xin hãy nhớ đừng quên. Hoa phượng cháy sân trường im nhức nhối. Về chợt khóc như mình có lỗi. Đêm hạ đến cho mỗi đứa rưng rưng. Chia tay nhau dòng lưu bút ngập ngừng. Những nỗi nhớ niềm thương hằn lên từng ô cửa. Bạn bè ơi mãi có còn níu giữ?

Chút kỉ niệm học trò tha thiết thế này không?

Có điều gì ở mãi được đâu? Ngày hôm nay rồi cũng sẽ lui về thành quá khứ. Làn khói mong manh màu pha lê dễ vỡ.

Cuộc sống trôi đi như những chuyến tàu!

Có mùa hoa phượng vĩ không tên thành hò hẹn Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc

Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có tiếng ve suốt một thời không ai hay Chỉ lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế Mười hai năm ve kêu như thành lệ

Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn.

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy Giơ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn

Bây giờ cũng thành ký ức chìm sâu.

Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu dâu Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ Tím miên man, tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở

Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ

Ngại ngùng đưa – hồi hộp đợi… chợt thở phào!

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại

Thế mới thành kỷ niệm thân yêu.

Tạm biệt nhé, chia tay bao kỷ niệm Lũ ve sầu cất tiếng gọi triền miên Hàng phượng vĩ ru mình trong gió mới

Em và tôi, nỗi nhớ trải trăm miền

Thuở ấu thơ với kỷ niệm không tên Cùng cây bút viết lên dòng nhật ký Tôi và em, với bạn bè tri kỷ

Những giận hờn, bao suy nghĩ đầy vơi

Áo trắng tung bay giữa sân trường Kỷ niệm học trò mãi còn vương Phượng đỏ sân trường soi gương mặt

Ve ngân rỉ rả tỏ nhớ thương

Nhớ buổi chia tay những nghẹn ngào Cuốn sổ bìa hồng đã gửi trao Đôi mắt nhìn nhau như muốn nói

Mà sao nước mắt ứa lệ trào

Ngập ngừng giây phút sắp xa nhau Vụng dại trao nhau nụ hôn đầu E thẹn nhìn nhau như muốn nói

Mà nào có nói được chi đâu

Thôi thế là xa mãi thật rồi Bao nhiêu thương nhớ cứ đầy vơi Còn đâu áo trắng ngày xưa ấy

Cánh phượng sân trường lặng lẽ rơi

Trống đã điểm phượng hồng đã khép Tuổi học trò mộng đẹp chia xa Thầy trò lưu luyến lệ nhoà

Bút lưu áo ký tuổi hoa bước đời

Nhặt cánh phượng đỏ rơi ngơ ngẩn Giấy trắng tinh hoà lẫn tình đầu Thời gian xin đọng thật lâu

Cho ta ký ức ve sầu tiễn đưa

Miệng nói đó mà thừa khó tả Lệ cứ rơi tầm tã mắt huyền Tình đầu mãi vẫn phụ duyên

Để cho bến đợi nhớ thuyền tình si

Ve sầu cứ rầm rì nức nở Tay níu tay chẳng lỡ bỏ rời Tim tràn cảm xúc đầy vơi

Giấy thì tuôn chảy dòng lời nhớ nhung

Chẳng còn thuở được cùng trên lớp Giờ mắt nai choáng ngợp trước đời Vui buồn lẫn lộn Phượng ơi

Tim xin ghi khắc mãi thời thần tiên!

Ngày ấy mình chia xa Nhạt nhoà mi đẫm lệ Hỏi tại sao như thế

Chưa hợp mà đã tan

Dẫu tình vẫn chứa chan Nhưng muôn vàn cách trở Ôm mối sầu dang dở

Giữ ở mãi trong tim

Nỗi nhớ nhung nén kìm Đắm chìm trong tiếc nuối Buổi chia tay chiều cuối

Lưu luyến tuổi học trò

Chẳng suy nghĩ âu lo Hẹn hò ngày gặp lại Người cứ đi xa mãi

Tê tái cả hồn em

Lặng lẽ đứng bên thềm Ngắm nhìn hoa phượng đỏ Mơ màng nghe tiếng gió

Ai đó đang gọi kìa…

Ai đã từng qua một thời cắp sách Chẳng thể nào quên buổi học cuối cùng Môi vẫn cười mà mắt cứ rưng rưng

Vừa mới giận nhau lại cười xí xóa

Ta nhớ lắm những tháng ngày khi đó Cái tuổi học trò mãi mãi ngây ngô Xin cảm ơn những giây phút dại khờ

Để tủm tỉm cười mỗi khi nhớ lại

Sân trường cũ dàn nhạc ve rộn rã Hàng phượng hồng đang độ ra hoa Chỉ thiếu dáng ai áo trắng thướt tha

Lặng lẽ mơ về một miền kí ức

Xuyến xao cánh phượng rơi Ve kêu hè đã tới Lòng chợt thấy bồi hồi

Mùa chia ly vẫy gọi

Hết rồi thời mộng mơ Vần thơ yêu dại khờ Áo dài bay bối rối

Cặp mắt ai thẫn thờ

Mình chia tay phượng ơi Tím lưu bút học trò Trang thư tình bỏ dở

Bánh xe đạp ngừng quay

Chặng đường xa vẫy gọi Những ước mơ đong đầy Tuổi học trò đắm say

Tạm biệt nhé từ nay

Phượng ơi xa thật rồi Không còn ai đợi chờ Góc sân trường chới với

Thời gian chẳng ngừng trôi

Hôm nay đứng trước cổng trường Lòng tôi bỗng thấy vấn vương vô bờ Khi 20 tuổi còn thơ

Hành trang giáo án đón chờ từ đây

Học trò non nớt thơ ngây Đang chờ tôi đến chung tay ươm mầm Thấm thoắt đã mấy mươi năm

Bao nhiêu thế hệ tôi chăm nên người

Hôm nay sắp phải xa rời Rưng rưng không muốn nói lời chia tay Bạn bè từ mái trường này

Người đi luôn nhớ tháng ngày bên nhau

Tập thể đoàn kết bền lâu Ấm tình đồng chí, đậm sâu tình người Mai tôi đi nhé, Trường ơi

Tất cả ở lại vui tươi kết đoàn

Giữ cho thầy giỏi, trò ngoan
Trong tôi vẫn mãi chứa chan ân tình

Nắng lung linh tạo lớp bụi muôn màu Chờ mưa tới để rồi lau cho sạch Ta bất chợt nhớ đến thời cắp sách

Giờ xa trường khoảng cách cũng thật xa

Giữa tháng tư hàng cây phượng là đà Đang vội vã khoe chùm hoa đỏ rực Vừa dấy lại chút gì trong tiềm thức

Của một thời bút mực với bảng đen

Nắng vàng hoe tựa lấp lánh ánh đèn Muốn tìm lại người quen trong trường cũ Gốc phượng đó nay đã thành cổ thụ

Còn tên người ấp ủ một tình thơ

Qua nhiều năm mái ngói đã lu mờ Lần thi cuối niềm mơ kia xa mãi Biết là thế nhưng vẫn mong tìm lại

Còn chút gì tồn tại với thời gian

Nghĩ bâng quơ mùa xuân mới vừa tàn Nhường nắng hạ đang khẽ khàng trờ tới Tiếng rền rĩ bầy ve nghe diệu vợi

Và trong lòng nghĩ ngợi đến mùa thi

Hoa phượng nở đỏ rực bầu trời Trên vòm cây ve kêu ồn ã Chẳng thành bài… – và mùa hạ

Giấu gì nữa… – sao mang những chia ly…

Công viên nơi có buổi chia tay Ai ngồi khóc… – chiều rơi giọt nắng Ghế đá cũng buồn tôi thấy mắt cay cay

Hè vẫn đến – ve vẫn kêu – hoa phượng đỏ…

Ngày hôm nay chúng tôi về thăm lại Mái trường xưa một thủa vui buồn Thăm thầy cô với bao kỉ niệm

Người dẫn đường đưa lối bước chúng tôi…

Kìa phượng nở, sao hè chưa đến Ve chưa dậy, có thấy kêu đâu mà Và nắng cũng có đâu gay gắt

Hè đến rồi hay hè chưa đến?

Tôi tự hỏi lòng nôn nao chờ đợi Hè không đến ôi chuyện lạ đời Hè đến trễ? – tại sao không thể

Vì hè thương tuổi học trò đó thôi.

Rồi hè về – ngập sân trường – hè đấy Hoa phượng đỏ – rực cháy nắng vàng Ve cũng dậy râm ran trên vòm lá

Tim lại cồn cào với tuổi học trò chia ly…

Mùa xuân khe khẽ rủ nhau đi Ve đến báo hiệu hè đang về Phượng vĩ khoe mình trong nắng hạ

Bằng lăng tím huế đứng đợi chờ…

Sắp xa rồi kỷ niệm thời áo trắng Tuổi mộng mơ ôm bao hoài bão Bên thầy cô bên người bạn thân yêu

Những người bạn sớm chiều chung bước

Lòng bồi hồi không sao tả được Những kỷ niệm buồn vui bên trang giấy Chuyền tay nhau cùng viết vội mấy dòng

Những địa chỉ và ước mong ngày đoàn tụ

Thời gian trôi cuốn theo bao lời hứa Soáy sâu vào dòng đời dang dở Vẫn mong ngày đoàn tụ với bạn hiền

Mong có ngày dãi bày bao tâm sự

Chúc các bạn nơi đó phương xa Hãy nhớ tới mùa chia tay nữa nhé Đã đến rồi nhớ thời mình đã có

Dần hiện lên trong tâm trí mỗi người

Mùa hạ ơi xin tôi gửi đến người Hãy mang tới những người bạn của tôi Lời nhắn gửi từ nơi xa sôi cách trở

Lời trân thành chúc các bạn bình an

Với gia đình các bạn tràn hạnh phúc Trong cuộc sống mong các bạn thành công Mong các bạn hãy nhớ về tôi nhé

Dù một ít có thể… được không…?

Bạn bè những giọt lệ rơi Bồi hồi xúc động nói lời chia tay Thế là tạm biệt từ đây

Học trò lứa tuổi tràn đầy ước mơ

Mái trường kỷ niệm tuổi thơ Hàng cây phượng vĩ bao giờ tôi quên Biết bao kỷ niệm không tên

Thầy cô với cả bạn hiền ngày xưa

Phượng hồng rực lửa ước mơ Bạn xưa cùng lớp bây giờ nơi đâu Nhớ trời tháng bảy mưa ngâu

Chạy mưa cùng đội trên đầu lá sen

Nhớ con đường nhỏ thân quen
Tình yêu chớm nở mang tên học trò

Buổi tựu trường còn đến nữa không em Cho áo trắng bay mềm trong nỗi nhớ Anh tìm khắp… phập phồng… rồi cứ sợ

Sợ sân trường vắng mãi bóng hình ai

Cội phượng già như cũng xót xa thay Nghiêng ngả lặng trong ngày hè lộng gió Thương cảm tiếng yêu đầu chưa kịp ngỏ

Tà áo ai bay tận ở phương nào

Vắng mái trường em có thấy nao nao Ngày khai giảng bao bạn bè cũ mới Tình một thoáng cho lòng em có đợi

Để mảnh hồn bay phất phới lâng lâng

Tiếng trống trường làm dạ có bâng khuâng Bao hoài miệm thuở nâng tà áo trắng Đôi ta chỉ lén nhìn nhau lẳng lặng

Để đêm về mắt thoảng gặp trong mơ

Hạ ra đi cũng hết những mong chờ Thời con gái đã rơi vào kỷ niệm Ngôi trường cũ có tình ai chết lịm

Vẫn gieo từng giọt lệ tím hồn thơ

Có mùa hoa phượng vĩ không tên thành hò hẹn Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc

Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có tiếng ve suốt một thời không ai hay Chỉ lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế Mười hai năm ve kêu như thành lệ

Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn.

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy Giơ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn

Bây giờ cũng thành ký ức chìm sâu.

Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu dâu Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ Tím miên man, tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở

Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ

Ngại ngùng đưa – hồi hộp đợi… chợt thở phào!

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại

Thế mới thành kỷ niệm thân yêu.

Thôi đừng giục nữa ve ơi Để cho hè đến chậm thôi… từ… từ… Nửa mong thuyền chóng cập bờ

Nửa xao xuyến sợ cái giờ chia xa

Mai này rồi có về qua Lớp ơi đừng gọi ta là người dưng Ta mang theo tiếng trống trường

Hành lang ríu rít, phượng hồng lao xao

Cây ơi đừng nhé trách nhau Để ta lưu một nhịp cầu thời gian Chùm tên giấu ở ngăn bàn

Vẫn tươi nét mực dịu dàng tím ơi!

Chỉ là ánh mắt vậy thôi Chưa xa mà đã nhớ rồi mênh mang Giá mà níu được thời gian

Để cho đẹp mãi Xuân tràn 12…

Đẹp gì bằng tuổi học sinh Quần xanh, áo trắng rung rinh giảng đường, Tiếng ve vang vọng sân trường,

Cánh hoa phượng thắm vấn vương học trò!

Khi xưa ở mái trường này Lớp mình tổ chức chia tay ra trường Thầy trò lưu luyến vấn vương

Bao nhiêu kỷ niệm thân thương ùa về

Sân trường rộn rã tiếng ve Hoa phượng đỏ thắm cho hè cuối thôi Cuộc vui cũng đã khép rồi

Chia tay các bạn mỗi người một nơi

Lòng mình bỗng thấy chơi vơi Bùi ngùi xúc động lệ rơi ướt nhòa Suốt ba năm học trôi qua

Thầy cô như thể là cha mẹ hiền

Xa rồi cái tuổi thần tiên Chẳng còn những lúc hồn nhiên nô đùa Ước gì quay lại tuổi xưa

Ước gì trở lại trường xưa một lần

Mỗi độ hè sang buồn man mát Nhớ các bạn xưa tuổi học trò

Tuổi trẻ hồn nhiên mãi hát hò


Tung tăng chạy nhảy trên đường nhỏ.

Phượng đỏ trải đều cả lối đi Ve sầu ngâm khúc nhạc lâm ly Kẻ ở người đi giờ giã biệt

Biết có còn ai nhớ nhung gì?

Mỗi độ hè sang cuối học kỳ Là ngày kết thúc một mùa thi Kẻ ở người đi giờ tiễn biệt

Thầy trò bịn rịn lúc chia ly.

Nắng nhạt hè sang điểm sắc vàng Ve sầu cất tiếng hát reo vang Gợi nhớ niềm riêng buồn man mát

Khúc hát hồn nhiên tuổi học trò.

Hàng phượng vĩ nép mình bên sân vắng Cánh phượng rơi đỏ thẩm cả sân trường Em nhặt phượng đem về mang ép vở

Làm bướm khô trang trí vở học trò

Thuở vô tư tuổi học sinh đến lớp Áo trinh nguyên tóc buông xõa lưng mềm Chân nhẹ bước em đi trong nắng sớm

Đẹp khác gì nàng tiên nữ trần gian

Hình ảnh đó vào tim tôi nhung nhớ Đẹp thật nhiều cô bạn học năm xưa Đã cùng nhau ngồi học chung một lớp

Ngồi chung bàn… sao lại thấy ghét nhau

Em ghét tôi vì cứ hay giựt tóc Hay trêu đùa kéo tà áo cho vui Tôi ghét em vì tính quá điệu đà

Làm việc gì cũng thấy dơ thấy bẩn

Cứ như thế hết mấy năm cùng khối Cứ tưởng rằng… cứ mãi thế mà trôi Nhưng ai biết sao lại thương lại nhớ

Thấy ngại ngùng khi chạm phải mắt em

Ngày cuối cấp chia tay nhau từ đó Chưa bao giờ được thổ lộ cùng em Nhưng tất cả chỉ còn là kỉ niệm

Tuổi học trò đẹp mãi những hồn nhiên…

Nắng cứ đổ cho sân trường bỏng cháy Cây phượng già còn đỏ lửa ngoài sân Để ai kia ánh mắt bỗng phân vân

Bàn tay nắm thật gần sao run thế

Chẳng khóc đâu mà mắt buồn rớm lệ Phút chia tay không thể khác được mà Ai thẹn thùng chạm vào ánh nhìn xa

Để từ đó ngân nga hồi tim đập

Dòng lưu bút bạn bè trao tới tấp Chúc cho nhau nhanh cập bến bờ yêu Chỉ riêng ai vẫn lặng lẽ mỗi chiều

Không dám nói biết bao điều ấp ủ

Năm tháng qua giờ trở thành mùa cũ Góc sân trường còn vần vũ mưa rơi Thoáng nhìn về hàng ghế đá chơi vơi

Sao bỗng thấy nghẹn lời không thể nói

Bạn bè xưa liệu có ai thầm hỏi Gốc phượng kia còn gói lại những gì Sau mỗi mùa từng lớp học chia ly

Mà nỗi nhớ vẫn thầm thì nơi ấy!

Lặng lẽ nhìn hoa rụng xuống đầy Mang nhiều kỷ niệm đến nơi đây Sân trường thuở ấy vui cùng bạn

Cửa lớp giờ đây vắng bóng thầy

Nhớ buổi ôn bài mưa chẳng ngớt
Thương ngày giã ngoại nắng không mây Ôi niềm ký ức bao ngày ấy

Chỉ thấy ve ngân tiếng khản gầy

Người ơi hạ đã về rồi Lòng nghe chan chứa bồi hồi miên man Ve kêu như dạo phím đàn

Trên hàng phượng vĩ ngập tràn nắng mai

Hè về sao xuyến lòng ai Xa trường xa bạn lệ dài ướt mi Khuất lần hẹn những mùa thi

Mùa hoa phượng nở chia ly bạn bè

Chia tay trong nắng đầu hè Người đi sự nghiệp người về quê hương Bao năm đèn sách vẫn vương

Ve kêu phượng nở như thương nhớ người

Chia tay nói chẳng nên lời Chỉ nghe trong dạ một trời xót xa Đây hàng phượng vĩ đơm hoa

Mùa bao áo trắng bay ra cổng trường

Lớn lên mỗi đứa một đường Công danh sự nghiệp bốn phương chia lìa Sách ơi…! Gấp lại trang bìa

Hết rồi đâu nữa đêm khuya sách đèn

Mai đây khôn lớn sang hèn Thấy cành phượng nở dâng lên nỗi niềm Đôi chân như muốn đi tìm

Thấy trong nắng hạ cánh chim nhạt nhoà

Mùa hạ ơi! Vẫn đong đầy nỗi nhớ! Cánh phượng hồng, thắm nở đẹp lung linh Tiếng ve buồn, vấn vương tình một thuở

Bao nỗi niềm… Trăn trở mối duyên đầu

Mùa hạ ơi! Ta xa người đã lâu Anh vẫn nhớ, nụ hôn đầu say đắm Gốc phượng già, sâu lắng buổi chia tay

Dấu yêu hỡi… Kỷ niệm vẫn tràn đầy

Mùa hạ ơi! Gửi mấy vần thơ xinh Câu thề nguyện, chuyện chúng mình đã hứa Thắp lửa hồng, đắm đuối nỗi niềm yêu

Đậm hương nồng… Bao điều Trăng muốn ngỏ

Mùa hạ ơi! Những tháng ngày vò võ Nhớ người xưa, thuở học trò xa vắng Mối tình đầu, áo trắng dệt ước mơ

Thời Hoa Mộng… Nên thơ tuổi xuân thì

Hoa phượng vĩ em ơi Đỏ rực một góc trời Báo hiệu mùa hè tới

Rộn rã tiếng ve say

Mùa hạ cuộc chia tay Tuổi học trò thơ ngây Vô tư tình trong sáng

Bao tâm sự vội vàng

Với nỗi buồn mênh mang Hái cánh hoa phượng hồng Ép trong trang sách mỏng

Trao nhau chiếc khăn tay

Viết lưu bút nhật ký Đôi mắt nhìn xa xăm Nỗi buồn ôi nhớ lắm

Nghẹn lòng nước mắt rơi

Không nói lên thành lời Mỗi người một phương trời Biết bao giờ gặp lại

Phượng hồng nhói tim tôi

Tháng năm phượng thắm đỏ bên trời Tạm biệt chia tay nhé bạn ơi Trao nhau lưu bút ghi kỷ niệm Áo trắng học trò khóc chia phôi Mai đây muôn hướng nẻo đường đời Hãy khắc vào lòng tấm tình tôi Ve ca ru nắng lời ly khúc

Tuổi ngọc trong đời một lần thôi

Tuổi học trò chia ly Như thì thầm phượng vỹ Bỗng gió cay mướt mý

Bao ý nhị chia xa

Góc sân trường thướt tha Cánh hoa cài mái tóc Mỗi khi tan tiết học

Phượng hồng khóc chia tay

Bao kỷ niệm đắm say Của những ngày cắp sách Lúc vui buồn phá phách

Lúc uỷ mỵ bâng quơ

Có lúc tập làm thơ Vu vơ ép trang vở Có điều gì bỡ ngỡ

Hồn luôn trở bóng ai

Kỷ niệm chẳng thể phai Nhớ ai nhiều đến vậy Mong cho người sẽ thấy

Lòng che đậy xuyến xao

Bao cảm xúc dạt dào Nôn nao thật khó tả Tay vê hoài chiếc lá

Mà chả nói thành lời

Nghĩ lại thấy chơi vơi Chỉ một lời khó nói Cánh phượng hồng đã gói

Ta gọi mãi tên người

Và phượng vĩ đang mướt hồng mưa mới, Và nắng hường còn tím sắc bằng lăng. Em áo trắng cả một ngày sau cuối,

Tuổi học trò – nước mắt cũng bâng khuâng

Mai sẽ khác, mọi điều mai sẽ khác, Cả rộng dài phía trước, những cao xa, Cả tìm thấy và cả bao lạc mất,

Trên con đường quen quá bước chân qua…

Rời lớp cũ và bao nhiêu bạn cũ, Ai với mình sẽ chung lối tương lai… Từ giã nhé mảnh sân trường lộng gió,

Biết mộng nào sẽ cuốn những niềm phai

Em cười sáng cả miền tôi quên lãng Run rẩy vai giữa khép mở tay gầy, Ta bằng hữu với nhau đầy sáng láng

Những giật mình vọng tưởng đó sang đây

Không thể rõ những gì chưa từng trải Chỉ muốn tin tới tận xót xa lòng Em áo trắng bây giờ và mãi mãi

Trong chập chờn cả những giấc mơ không…

Tiếng ve ra rả gọi hè Phượng dù e ấp… cũng khoe sắc hồng Đây là niên học cuối cùng

Ngày mai xa cách… mịt mùng về đâu?

Những gì ta nhớ về nhau Là trang lưu bút thắm bao nghĩa tình Chuyền tay nhau tuổi học sinh

Vui buồn thương giận… chúng mình viết nên!

Mai này phiêu bạt lênh đênh Kẻ vào đại học, người trên chiến trường Kẻ theo chồng phải tha phương

Chia tay mà bổng thấy lòng rưng rưng!

Mai này gặp chớ dửng dưng Dù người phú quý, kẻ chân cơ hàn Dù đời lắm cảnh trái ngang

Hãy luôn trân giữ Hành Trang Học Trò!

Xuân chưa nồng Hạ đã đến rồi sao Rồi Hạ đến, hạ đi như mùa thi vội vã Lá bàng kia xa em buồn đổ lá

Tiếng ve sầu thổn thức trái tim anh

Thuở học trò tình yêu thật mỏng manh Mùa hạ đến gợi nỗi buồn xa vắng Để sân trường chờ ai chiều nhạt nắng

Cánh phượng rơi mang cả mổi tình đầu

Ra trường rồi, em sẽ lại về đâu Để lòng anh man mác buồn vương mãi Em sẽ quên những lời thề vụng dại

Của đôi ta thuở cắp sách đến trường

Mãi xa rồi hình bóng nhỏ thân thương Theo trang sách trở về nơi dĩ vãng Đời học sinh ví như là bến cảng

Chốn bình yên để chuẩn bị ra khơi

Trên thuyền kia anh mong thấy em cười Dù năm tháng chẳng cùng em vượt sóng Tình học trò là tình đầu mơ mộng

Biết không thành ai chẳng một lần yêu

Hạ về bỏ lại tháng ba Rưng rưng mắt biếc xót xa sân trường Ta về gom nhặt nhớ thương

Lượm từng nét chữ vẫn vương tháng ngày

Phút chia ly khóe mắt cay Vần thơ trao lén chưa tày chữ yêu Vắng xa dạ nhớ xiêu xiêu

Nằm tay đưa đón những chiều phượng rơi

Nhớ nhung nhiều lắm hạ ơi Ngày xanh chín rụng tím đời học sinh Những dòng lưu bút đoan trinh

Sân trường nghiêng nắng tự tình tiếng ve

Bằng lăng nhuộm tím trưa hè Mộng mơ giăng kín lối về thần tiên Dập dìu những bước trinh nguyên

Sân trường sót lại chút duyên học trò

Lại một lần, hoa nở giữa trời cao Đây là lần, bao nhiêu rồi phượng nhỉ Cô bạn ngày xưa, ngồi cùng bạn… tri kỷ

Năm tháng trôi đi, nhật ký… mãi xanh màu

Đây xác ve khô, trang lưu bút… tình đầu Thủa vụng dại, bao lâu rồi… vẫn nhớ Ánh mắt nhìn nhau, lần cuối cùng… bỡ ngỡ

Bối rối, thẹn thùng, nức nở lúc chia xa

Ve dạo khúc buồn, sân trường vắng ngân nga Tiếng ai khóc, nghe mà… da diết nhớ Nét chữ còn đây, trên bảng đen viết dở

Bụi phấn chưa phai, cứ ngỡ… mới hôm nào

Chỉ nhìn nhau thôi, chẳng nói được lời chào Trao lưu bút, nghẹn ngào… rơi nước mắt Cả lớp quay quần, mà sao nghe hiu hắt

Chỉ lặng im thôi, chắc cũng hiểu… xa rồi

Cô giáo đứng lên, mới nói được đôi lời Rồi tiếng nấc, trắng một trời… mưa xuống Bạn bè xôn xao, đứa chạy lên luống cuống

Ôm lấy cô rồi, nước mắt cứ dưng dưng

Cuộc sống sang trang, có mấy đứa… đi cùng Đứa đi học, đứa phơi lưng mưa nắng Buổi họp đầu tiên, sau bao năm… xa vắng

Nhiều đứa đã giầu, còn lại vẫn… trắng tay

Bạn bè hẹn nhau, rồi sẽ tới một ngày Cùng cả lớp, quây quần như năm trước Những cánh phượng hồng, cũng nghẹn ngào mơ ước

Chắp cánh bay xa, để đến được… mùa hè

Mùa họp năm nay, mình lại chẳng kịp về Bao lỗi hẹn, tràn trề… ôi thương nhớ Mùa phượng năm nay, đã bắt đầu rộ nở

Nghe thoáng lòng mình… trăn trở… những buồn vui

Trống tan trường điểm rồi các bạn ơi Tạm biệt nhé một thời còn thơ dại Tuổi học trò đâu cứ là mãi mãi

Để cho ta hoang hoải giấc mơ hồng

Bạn dấu yêu hãy kìm nén nỗi lòng Đừng bật khóc để không ai nín được Biết tương lai sẽ thênh thang phía trước

Nhưng tuổi thơ chẳng bước tiếp những ngày

Còn đâu nữa thân thương tiếng cô thầy Đã dìu dắt đôi bàn tay nét chữ Một ánh mắt buồn vui hay giận dữ

Vì học trò nên nhắn nhủ đó thôi

Đừng khóc nữa nào chung một nụ cười Lần cuối cùng để rồi chia tay nhé Bao mến thương đã từ lâu san sẻ

Khắc ghi rồi nào có thể phai mờ

Từ biệt nhé, từ biệt nhé tuổi thơ Lưu bút ơi thôi đừng khờ thêm nữa Bởi không thể gửi hết lòng chan chứa

Tình bạn bè đã thắp lửa sân trường

Chia tay nhé, chia tay nhé lời thương Chưa kịp nói sao nắng hè đã tới Trống tan trường đang rung lên rất vội

Phút chia tay chẳng đợi một ai đâu

Thời học sinh là khoảng thời gian được xem là đẹp nhất của một đời người. Nơi mà chiếc áo trắng, hình ảnh cây phượng hay chiếc bàn ghế, tiếng trống trường luôn là những hoài niệm khắc ghi trong lòng mỗi chúng ta. Nhưng, cuộc vui nào cũng có lúc chia tay, hãy giữ những kỷ niệm đáng nhớ đó trong lòng. Hi vọng qua những bài thơ chia tay tuổi học trò ở trên sẽ giúp bạn nhớ về những ký ức đẹp thời học sinh mỗi khi hè về. Hàng ngày vẫn có những bài thơ về cuộc sống, tình yêu được sưu tầm và đăng tải trên danh mục thơ của blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm và đọc những bài thơ mới nhất nhé, chúc bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.

Các Bạn Đang Xem Bài Viết 45+ Bài Thơ Chia Tay Tuổi Học Trò Cuối Cấp Xúc Động, Bồi Hồi Tại Danh Mục Thơ Buồn Cuộc Sống của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!

Bài Viết Liên Quan:

Video liên quan

Chủ Đề