Nợ em một hạnh phúc review năm 2024

Đàm Tĩnh là một bà mẹ trẻ, vất vả với đứa con bị bệnh tim. Chồng cô thì suốt ngày rượu chè bê bết, hoàn cảnh chật vật nhưng cô vẫn luôn sống lạc quan vì con mình, cố gắng mỗi ngày lao động cật lực với mong muốn chữa được bệnh cho con.

Nhiếp Vũ Thịnh là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, tốt nghiệp ở nước ngoài về làm ở khoa ngoại tim mạch của một bệnh viện uy tín hàng đầu, một thiếu gia nhà giàu có.

Hai con người, hai hoàn cảnh hoàn toàn đối lập nhau tưởng chừng như giữa họ không có một điểm chung nào hết. Nhưng số mệnh trớ trêu lại để họ bắt gặp nhau, khiến cả hai phải day dứt mãi đến sau này.

Đàm Tĩnh mãi mãi chẳng thể quên buổi chiều hôm đó, Nhiếp Vũ Thịnh đứng trước mặt cô, chìa tay ra và nói: “Chào em! Anh là Nhiếp Vũ Thịnh”.

Tình yêu đầu đời của hai con người trẻ tuổi tưởng chừng như không gì có thể chia cắt được. Nhưng hiện thực bao giờ cũng phũ phàng hơn hết, cái chết của ba mẹ cô khiến giữa họ xuất hiện bờ vực thẳm. Xa cách 7 năm, tình cảm tưởng chừng đã chôn vùi sâu trong họ lại bùng cháy. Nhưng mà giờ đây cô là bà mẹ đơn thân, còn anh lại là bác sĩ điều trị cho con cô. Anh đợi suốt 7 năm để gặp lại cô gái ngây thơ năm ấy, nhưng giờ đây cô gái trước mặt anh đã không còn là cô gái của ngày xưa anh mong nhớ nữa rồi.

Đứa con sinh ra không có ba, nỗi hận mất đi ba mẹ, từng hiểu lầm nối tiếp sai lầm. Vậy liệu khi họ gặp lại nhau, tình yêu năm xưa còn lại trong hai người có đủ để hóa giải nỗi hận thù đang chất chứa trong lòng họ hay không? Và liệu tình yêu của họ sẽ đi về đâu, khi mà lòng dũng cảm để đối diện với nhau của họ đã không còn? Để giải đáp những câu hỏi này mời các bạn cùng đọc bộ truyện “Nợ em một đời hạnh phúc” của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn để tìm ra câu trả lời cho bản thân mình nhé! //webtruyen.com/no-em-mot-doi-hanh-phuc/

Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?

Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở bên người bình thường như anh...

Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là "dùng cảm giác để yêu đương".

“Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ anh khắc cốt ghi tâm, trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu.”

Đàm Tĩnh và Nhiếp Vũ Thịnh yêu nhau từ lúc cô mới là học sinh cấp ba còn anh là sinh viên năm nhất. Họ một lòng một dạ tưởng rằng mọi chuyện sau này cũng sẽ tốt đẹp như thế, nhưng mọi chuyện đều bị đảo lộn khi cô phát hiện ra sự thật trong quá khứ qua cuốn nhật ký của mẹ.

Chìm trong oán hận, cô dứt khoát chia tay Nhiếp Vũ Thịnh không một lời giải thích.

Bảy năm ấy anh sống trong đau khổ, vừa yêu vừa hận, ngay một câu giải thích cũng không có, cô cứ thế rời bỏ anh không chút do dự.

Bảy năm sau họ gặp lại nhau, cô trở thành bà mẹ đơn thân còn anh là bác sĩ lại còn là bác sĩ điều trị cho con cô.

Cứ ngỡ nhìn thấy cuộc sống khốn khó chật vật của cô anh sẽ vui mừng, nhưng không, nhìn cô gầy gò ốm yếu anh đau xót không thôi, cô bé anh từng nâng niu như nàng công chúa ấy giờ trở nên khốn khó lo cho con bệnh tật.

Sau cái chết của ba mẹ mình cô chỉ biết sống vì Bình Bình. Cô làm mọi thứ, ngay cả những điều cô còn cảm thấy ghê tởm chỉ để chữa bệnh cho Bình Bình. Bao năm qua cô vẫn sống trong hận thù đời trước để nó vùi lấp tình cảm thật sự của cô.

Thân phận thực sự của Bình Bình bị tiết lộ, anh vừa đau lòng vừa le lói một chút hy vọng cho bản thân.

Anh vẫn luôn không biết tại sao cô ngày ấy lại bỏ cô, tự mình sinh con, bao nhiêu câu hỏi trong anh nhưng vẫn không nhận được bất kì một câu giải thích nào.

Nhưng suốt bảy năm, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn âm thầm ngâm hết đĩa đậu này đến đĩa đậu khác, rồi chờ hết đĩa đậu này đến đĩa đậu khác nảy mầm, nhưng cô gái trong sáng ngây thơ ấy mãi không trở lại.

Để rồi đến khi trùng phùng, cô đã thành bà mẹ một con. Và anh lại là bác sĩ điều trị chính cho con trai cô.

Bảy năm xa cách, ai biết lòng ai có đổi thay?

Thù cũ oán nay giăng mắc, là ai đã nợ ai một đời?

“Khi còn trẻ người ta thường dễ dàng tự mãn với bản thân, dễ dàng cho rằng những gì mình sở hữu là suốt đời suốt kiếp. Chỉ đến lúc mất đi rồi mới nhận ra rằng, những gì đã trải qua mới chính là hạnh phúc mà có khi cả đời này cũng không tìm lại được.”

Chủ Đề