Song Trình truyện Review

Cảnh báo: Review có spoil nội dung.

Quyển IV. Khách trọ.

Cuối cùng đã đi đến quyển 4 *thở ra một hơi*. Quyển 4 nói tưởng là phần cuối của bộ này, nghe chừng đã kết thúc nhưng thực ra không phải đâu các bạn ạ. À, dĩ nhiên bộ này đã dừng ở đây nhé, không dở dang gì hết, chỉ có điều cuối quyển nhân vật mới xuất hiện, và kết cục của cặp đôi nhà này vẫn chưa được định đoạt mà còn phụ thuộc và dì ghẻ Lam Lâm huhu T.T

Ở quyển 4, những hiểu lầm và xung đột xảy ra khi Diệc Thần cảm thấy dường như càng ngày Lục Phong càng tránh né, xa lánh và lạnh nhạt với mình. Bên cạnh đó, tính tình Lục Phong càng ngày càng xấu, dễ phát hỏa nổi cáu. Việc anh bắt ép cậu ở nhà, không cho đến thăm Trác Lam, bắt ép cậu trải qua sinh nhật cùng mình trong khi Trác Lam phẫu thuật không qua khỏi như một mồi lửa bùng lên sự phản kháng và giận dữ nơi Diệc Thần, cũng kích động điều mà cậu hằng lo lắng đó chính là Lục Phong có ngày chán ghét mà vứt bỏ cậu. Cậu đã từng nghĩ, Lục Phong có thể dịu dàng với mình, hai người có thể bình thản mà sống qua hết quãng đời còn lại với nhau như vậy. Dù Lục Phong ở một vị trí xã hội hoàn toàn khác với cậu, cậu vẫn cố sống cố chết mà thích nghi, cố gắng len lỏi vào cuộc sống của hắn, chỉ mong có thể ở bên cạnh Lục Phong. Tuy vậy, cậu vẫn không ngừng hoài niệm quá khứ ấm áp với căn phòng nhỏ xíu, với mái ấm 2 người cận kề, tuy chật chội nhưng ấm áp hơi người.

Nhưng dù có thế nào tôi cũng có thể chịu đựng được, dù người tôi yêu là một con thiên nga, tôi cũng phải ở bên cạnh hắn.

Tôi cũng không muốn bước vào xã hội thượng lưu, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Lục Phong.

Tôi chỉ ước gì có một ngôi nhà nhỏ như chiếc mai rùa, vừa đủ rộng để hai người chui vào, khít khao kề cận nhau, không ai có thể xen ngang.

Hắn nghèo khó một chút cũng tốt, nghèo khó hơn nữa càng tốt, hai người chỉ cần ăn bữa cơm bình dân, tối tối chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, lúc ngủ tôi có thể nắm chặt tay hắn. Cả hai chỉ biết đến nhau, yêu nhau trong vị thế bình đẳng. Cho dù tiền hôm nay chỉ kiếm đủ cho cơm nước ngày mai, cũng thật hạnh phúc.

Nhưng không thể, thật sự không thể, tôi chỉ còn cách thủ trong nhà của hắn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tuy rằng tôi chẳng giống chủ nhà, ngược lại còn có vẻ giống người bảo vệ hơn.

Và lo lắng của cậu dường như đã trở thành hiện thực khi Lục Phong đuổi Văn Dương ra khỏi nhà của mình, và tuyên bố quyền sở hữu căn nhà “của mình”.

“Đây là chỗ của tôi, tôi muốn là phải làm!”

Tôi ngẩn người ra.

“Tôi muốn đuổi ai là kẻ đó phải cút!”

Câu nói vô tình của Lục Phong dường như đã làm niềm tin cố chấp còn lại của Diệc Thần vỡ tan thành từng mảnh vụn. Hóa ra là như vậy, hóa ra bản thân cũng chỉ là một kẻ “ở nhờ”, một “khách trọ” đáng thương, muốn làm gì cũng phải nhìn mặt chủ, cũng phải báo cáo, phải xin ý kiến. Những tưởng người ấy đã thay đổi, đã có thể dịu dàng cả đời với mình, nhưng hóa ra không phải, chỉ là một chút viễn tưởng mộng mơ của mình, hóa ra cũng chỉ là hy vọng hão huyền không thực.

Chất vấn từ những người thân xung quanh, áp lực từ Lục Phong, Diệc Thần dường như không thể tự lừa mình dối người thêm được nữa, cậu quyết định dọn ra ngoài ở, ở nơi ở của chính mình, không còn phải phụ thuộc phải nhìn mặt bất cứ ai mà sống nữa.

Đọc đến đây là muốn chửi Lục Phong lắm rồi, bực mình lắm rồi, muốn quăng truyện lắm rồi. Nhưng hãy kiên nhẫn đọc thêm chút nữa, bạn sẽ hiểu ngọn nguồn cơ sự tại sao lại vậy. Mà thực ra, cũng là do Lục Phong cả.

Khi Lục Phong cả thân ướt nhẹp, thở hổn hển, đứng trước cửa nhà Diệc Thần với hành lý của mình, đề nghị mình trở thành “khách trọ” của Diệc Thần, thậm chí “Nếu làm em không vui em có thể phạt anh, đánh anh, đuổi anh ra ngoài đường ngủ. Em là chủ ở đây, việc gì cũng có thể lớn tiếng với anh, việc gì cũng có thể nói, được không?” thì mình đã nghĩ chắc có ẩn tình gì bên trong rồi. Phải đợi đến khi Diệc Thần kiên quyết, cảm thấy nguy cơ thì anh mới bắt đầu cuống lên và tìm cách níu lại, thiệt muốn điên người với anh. Sự việc tất cả là do Lục Phong quan hệ bừa bãi thời trước khi tìm được Diệc Thần, và giờ đây một trong những người anh quan hệ phát hiện ra mình bị HIV, nên Lục Phong rất hoảng hốt sợ hãi, sợ bản thân mình bị, sợ lây cho Diệc Thần, nên ngay cả những hành động thân thiết anh cũng không dám, luôn giữ khoảng cách nhất định với cậu, lại cũng không dám nói cho Diệc Thần biết, sợ cậu ghét bỏ anh, để rồi tự chịu đựng tất cả một mình.

“Anh rất lo lắng. Không lẽ em không sợ sao?”

Tôi ừ một tiếng, có chút vô lực nói, “Em sợ.”

So với hắn, tôi chỉ là một người bình thường sống cẩn thận.

Nhìn vẻ mặt không chịu nổi của hắn, tôi hiểu được, trong lòng thêm xót xa, “…Nhưng em càng sợ không thể ở cạnh anh hơn.”

“Em có bị lây nhiễm cũng không sao, chỉ cần ở chung là được rồi. Em cũng không muốn sống lâu hơn anh làm gì.”

Thứ tình cảm dựa dẫm đùm bọc lẫn trong quyển 4 làm mình rất ấm lòng. Hai nhân vật an ủi dựa vào nhau kề cận nhau mà tồn tại, mà tiếp thêm sức mạnh cho nhau. Trên tất cả, họ đều nhất quyết phải ở cạnh đối phương, dù chuyện gì xảy ra cũng không làm họ sờn lòng.

Biết được kết quả xét nghiệm bình thường mà Lục Phong cả Diệc Thần đều cảm thấy dường như không thực. Biểu cảm “không biết cười như thế nào” của Lục Phong lại càng làm lòng mình chua xót.

“Anh vui mà, nhiều năm rồi anh mới vui như vậy! Sau này có thể yên tâm ở cạnh em, anh không biết phải tỏ ra như thế nào cả.” Hắn có chút đần ra, kề sát mặt tôi nói.

“Anh không nghĩ là số mình lại may mắn đến vậy, nhận được kết quả liền về thẳng đây… Anh chỉ muốn mau trở về để báo cho em biết… Trên đường đi còn nghĩ phải tạo ra vẻ mặt hạnh phúc như thế nào để cho em thấy, cho em yên tâm, nhưng mà…”

Hắn nhìn tôi, có chút xấu hổ, “Lâu lắm rồi không như vậy, anh cũng quên mất đó là vẻ mặt như thế nào.”

.

Chỉ đến lúc hắn nói ra, tôi mới có thể hiểu được trước đây hắn cô đơn biết chừng nào.

Hắn ở trước mặt người khác luôn tỏ ra tàn bạo độc ác, thực chất chỉ là một tên ngốc cô độc.

Hẳn vậy. Lục Phong trong mắt mình tuy mạnh mẽ cường bạo nhưng chẳng khác nào tên ngốc trong tình cảm cả. Lại luôn hồ đồ, ăn nói trái lòng mình, không biết nói từ ngữ hoa mỹ, lại còn không giỏi giải thích. Rồi tâm trạng kích động không kìm nén được thì sẽ nói năng lộn xộn, làm người khác bực mình ngứa mắt. Rất rất nhiều điều Lục Phong khiến mình không thuận mắt. Nếu anh ở trong bộ đam khác, có lẽ, mình đã không chút nề hà mà ném anh qua một bên. Nhưng, trong bộ này, Lục Phong lại là người khiến mình thấy dịu dàng tới tận tâm can. Dù thật sự đôi khi mình cũng thấy anh cư xử không phải một chút nào, nhưng có lẽ thứ tình cảm của anh đã làm cho mình sẵn sàng gạt bỏ hết điều đó sang một bên mà thiên vị anh. Buồn thay, cho đến chương này, anh vẫn không thôi lo lắng, không thôi “chim sợ cành cong”:

“Lúc còn trẻ, không có em bên cạnh, anh có thể chịu đựng được hai mươi năm… Nhưng hiện tại nếu lại như vậy, anh sẽ không chịu nổi.”

“Anh sợ phải rời xa em. Anh không thể chịu được, nhất định không thể chịu được.”

“Nếu như anh có trở nên vừa già vừa bệnh vừa xấu, em cũng đừng rời khỏi anh, được không?”

Tôi nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khóe mắt đỏ lên của hắn, rồi mới ôm lấy đầu của hắn.

Tôi đã nghĩ sai rồi, thật ra chúng tôi trong lúc đó, hắn mới là người không được che chở, không được an ủi. Hắn so với tôi càng dễ bị tổn thương hơn rất nhiều.

“Anh yên tâm.”

Cho dù toàn bộ cả nhân loại đều chán ghét khinh rẫy anh, em cũng sẽ đứng bên cạnh anh, vĩnh viễn.

Kết.

Vậy là đã đi hết 4 quyển rồi. Thực sự mình đã đọc bộ này khá lâu nên có lẽ những cảm xúc sẽ không dạt dào như trước, hay có những đoạn mình thấy mình dường như đang kể lại vậy, chỉ biết dựa vào trích đoạn nói lên cảm xúc của bản thân, nếu bạn nào có thấy thì xin vui lòng bỏ quá. Mình chỉ là muốn lưu lại những gì mình muốn cảm nhận, nếu không sau này sẽ rất tiếc nuối.

Nhìn chung, bộ này với mình tuy tình tiết phải nói thẳng là cẩu huyết, nhưng nó vẫn làm cho mình cảm thấy đáng đọc vì thật sự nội tâm nhân vật được miêu tả quá tuyệt, lại rất thật nữa, logic và nhất quán. Lam Lâm viết rất cứng tay, xen tả những đoạn quá khứ – hiện tại rất hợp lý, làm cho tình cảm nhân vật, lớp lang cảm xúc rất tự nhiên sinh động. Tuy đôi khi hơi kịch, nhưng thắt nút mở nút ổn, không để lại dư tình tiết nào, cũng giải quyết triệt để những nghi vấn còn sót.

Và bên cạnh đó, điều mình không thể không nói, và dù có nói lại nhiều lần thì vẫn phải nói, đó là bạn biên dịch quá quá tuyệt. Bản dịch gần như hoàn hảo, trau chuốt cẩn thận, từ ngữ thuần Việt, nói chung là không khác gì sách xuất bản. Thật sự lần đầu tiên đọc mình đã cảm thấy trời ơi đây mới chính là dịch nè, siêu siêu xuất sắc.

Về nhân vật của bộ này, Lục Phong nói đi nói lại nhiều lần rồi, là một công tuy “tra” nhưng sự “tra” của anh không khốn nạn như nhiều người khác, không làm kẻ khác chỉ thấy “căm tức” không mà còn thấy thương tâm. Tình yêu của anh quá mạnh mẽ, như mũi tên chĩa thẳng hồng tâm, cứ thế mà đâm mạnh, gạt bỏ hết đối thủ, xuyên qua bao nhiêu thứ khác để lại bao tổn thương để tới được đích là tim Diệc Thần. Duy chỉ là, khi đến được trái tim Diệc Thần, thì bản thân anh cũng trày da bóc vảy không ít, cũng thương tổn không ít.

Diệc Thần bị nhiều người nói là “nhược thụ”, nhưng mình không cho là như vậy. Kỳ thực, Diệc Thần điểm yếu duy nhất của chính là sự do dự và mối quan tâm của cậu đến quá nhiều thứ, hay chính xác hơn, cậu không biết cân bằng, nên đặt bên nào nặng nhẹ và chú tâm vào thứ gì để rồi tổn thương tất cả cũng như chính bản thân mình. Nhưng, vào những lúc quyết định, Diệc Thần cũng có chính kiến, cũng có những suy nghĩ cá nhân, cũng biết giận dữ, cũng biết phẫn nộ, cũng biết cố gắng vì người mình yêu mà giành giật mà bảo vệ.

Kỳ thực, cả 2, đều như điểm khuyết cho nhau, bao bọc lấy  nhau mà sống, vì nhau mà tồn tại.

Chỉ là vẫn còn chút tiếc nuối khi cả 2 đã bỏ lỡ khá nhiều thời gian như vậy, chỉ là nếu như Lục Phong tỉnh táo, biết suy nghĩ trước sau, còn Diệc Thần mạnh mẽ cứng rắn hơn thì có lẽ câu chuyện đã khác.

Nhưng, đời không có chữ “nếu” ha, truyện đã hết, hai người trải qua bao phong ba bể dâu hiểu lầm tới lui thì cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi. Kết thúc dường như “mở” nhưng cũng đã làm mình tạm hài lòng mãn nguyện ha.

Review Song trình. Hết. 4|11|2015.

Các đoạn trích in nghiêng được lấy từ nhà edit: Let It Be.

P.S: Kết truyện tưởng như cả 2 sẽ an an ổn ổn ở bên nhau cả đời như vậy nhưng rất tiếc là không phải các bạn ạ T_T Truyện tiếp tục mở ra khi em trai Diệc Thần có gửi con trai của mình đến nhờ Diệc Thần chăm nom. Và đại kết cục của cả 2 thì còn phụ thuộc vào tay mẹ ghẻ Lam Lâm trong Phan Lạp Đích Ma Hạp – Pandora’s box – Chiếc hộp Pandora. Nói chung là có vẻ không vui vẻ gì đâu các bạn ạ T_T Để đọc tiếp truyện này thì các bạn có thể tìm đến đây: Pandora’s box hay đọc trích đoạn Pandora’s Box được chính nhà Let It Be dịch [chỉ dịch những đoạn Diệc Thần và Lục Phong] ở đây.

Và ngoài ra, cặp đôi này có một phiên ngoại bên bộ “Quân tử chi giao”, đã được chị Thụy Dương edit rất hay ❤ Các bạn vào link này để đọc nhé 😀

Video liên quan

Chủ Đề