Tại sao người mẫu phải gầy

“Người mẫu là phải cao, chân phải dài”, “Người mẫu high – fashion càng gầy càng tốt”, “Người mẫu chỉ được mặc vừa áo quần size S thôi”,… Muôn hình vạn trạng những tiêu chuẩn đè nặng tấm thân gầy gò của giới mẫu.

Những hình ảnh khiến công chúng choáng váng về người mẫu siêu gầyTrong quốc tế người mẫu, chuyện cân nặng và những bữa ăn nhiều lúc là cơn ác mộng xảy tới ngay khi họ không ngủ, thường trực và ám ảnh xuyên suốt chặng đường nghề nghiệp. Và sẽ ra sao nếu 1 cô người mẫu mắc hội chứng rối loạn ẩm thực ăn uống, nhận những lời dè bỉu vì thân hình chưa đủ gầy, hay hạ quyết tâm để giảm cân mà theo đuổi tham vọng ?

Nỗi ám ảnh về những chỉ số chuẩn trên cơ thể của một người mẫu chuyên nghiệp đã khiến rất nhiều cô gái phải ăn kiêng, nhịn ăn thậm chí tuyệt thực mà đổi lấy sự thành công

Lịch trình thao tác sum sê, thiếu ngủ vì tổng duyệt và rèn luyện, lại cộng thêm chính sách ăn ngặt nghèo khiến người mẫu cứ ngày càng héo hon
Đa số những người mẫu mắc chứng biếng ăn đều trải qua một quy trình giảm cân khắc nghiệt trước đó. Đến nay, sau 11 năm, làng thời trang quốc tế vẫn chưa hết bàng hoàng trước cái chết của hai chị em người mẫu Uruguay khi đang trình diễn tại tuần lễ thời trang vào năm 2006 và năm 2007
Mặc dù ngành công nghiệp thời trang đã thoáng hơn nhưng nhiều nhà phong cách thiết kế bảo thủ vẫn giữ nguyên cách lựa chọn người mẫu siêu gầy để bộc lộ đúng niềm tin bộ sưu tập của mình. Chính điều này đã khiến nhiều cô gái trẻ lao vào vòng xoáy ép cân để đủ tiêu chuẩn “ high-fashion ” do những thương hiệu hạng sang đặt ra

Người mẫu Valeria Levitin ở Monaco, Nga chỉ nặng khoảng 25kg dù cao 1m72. Chứng biếng ăn đã khiến cô thậm chí không thể nhớ được mùi vị của bánh mỳ khiến Valeria chỉ ăn trái cây, một miếng thịt nhỏ và rau củ. Cớ sự của nông nỗi là chính là những lời chê bai dành cho cân nặng của cô từ các NTK

Hậu quả của chính sách ăn kiêng chỉ với khoai tây và cà chua đã khiến thận của siêu mẫu Anna Carolina Reston hỏng trọn vẹn, dẫn tới việc cô rơi vào thực trạng rối loạn tiêu hóa và bị suy nhược khung hình nghiêm trọng. Cô mất năm 2006
Năm 2017, một luật đạo được trải qua tại Pháp để cấm những chân dài có body toàn thân quá mỏng mảnh. Theo đó, những người mẫu sẽ cần đến giấy ghi nhận của bác sĩ, chứng tỏ rằng họ có thể trạng khỏe mạnh, chỉ số khung hình [ BMI ] trên 18 [ ví dụ người mẫu cao 1 m75 phải nặng tối thiểu 50 kg ], thì mới được phép trình diễn

Tuy nhiên vào năm 2019, YSL bị lên án kịch liệt khi bất chấp đạo luật trên, tiếp tục thuê người mẫu gầy ở show diễn của mình. Điều trớ trêu nằm ở chỗ YSL từng cam kết sẽ hạn chế các mẫu siêu gầy từ năm 2017!

Tại Nước Ta, Cao Ngân và Thuỳ Dương cũng là 2 người mẫu từng chịu nhiều điều tiếng về cân nặng quá gầy. Trong khi Cao Ngân gặp tai nạn thương tâm gây tổn thương nội tạng, khó mà tăng cân được thì khung hình Thuỳ Dương chỉ hoàn toàn có thể … béo tới vậy
Ở thời gian hiện tại, Cao Ngân đã lấy lại được dáng vóc cân đối và sức khoẻ không thay đổi, còn Thuỳ Dương vẫn rất khoẻ mạnh dù cân nặng chưa tới 50 kg

Ảnh: Sưu tầm

Đã qua rồi cái thời mà người mẫu siêu gầy "size 0" là tiêu chuẩn cho vẻ đẹp hoàn hảo

Trong suốt nhiều năm trời, người mẫu không chỉ đại diện cho phụ nữ, mà còn là tiêu chuẩn, thước đo cho định nghĩa về cái đẹp. Khái niệm vẻ đẹp được tạo ra bởi những người mẫu, họ là những gì mà phụ nữ thấy trên tạp chí và ao ước trở thành. Những người mẫu size 0, siêu gầy đã thống trị thế giới thời trang trong nhiều năm. Thậm chí những huyền thoại thời trang như Karl Lagerfeld thậm chí đã từng tuyên bố “Không ai muốn nhìn thấy những người mẫu đầy đặn. Chỉ những bà mẹ béo, phụ nữ lười mới ghét người mẫu gầy”. Điều này đã cho thấy rất rõ rằng phụ nữ đầy đặn khi đó thật sự không có cơ hội trên sàn catwalk.

Ed Razek - CMO của Victoria's Secret cho biết, buổi trình diễn thời trang của họ là một “ảo tưởng”, vì thế họ sẽ không bao giờ đưa một người mẫu chuyển giới hay thừa cân lên sàn diễn. Mặc dù sau này, thương hiệu đã đưa siêu mẫu Barbara Palvin vào buổi trình diễn với tư cách là một “người mẫu ngoại cỡ” bởi cô mặc size 38 Euro, size 6 US, thay vì size 0 như những người khác. Tuy nhiên, vóc dáng của cô ấy ở ngoài đời là hoàn toàn bình thường, nhưng trong mắt các chuyên gia thời trang, thân hình của Palvin là “cực lớn cho sàn diễn”.

Ngành công nghiệp người mẫu dành cho những người size 0 bắt đầu từ những năm 60 và kéo dài đến cuối năm 2010. Nhiều người trong số họ đã cố gắng ép cân và bị rối loạn ăn uống, một số người thậm chí còn tử vong vì chán ăn. Mặt khác, ngành công nghiệp này tuyển người mẫu từ khi còn rất trẻ, do đó hầu hết thời gian cuộc đời họ là phải ăn uống theo chế độ kiêng khem khắt nghiệt, được giám sát bởi quản lý.

Nhiều người mẫu suy nghĩ rằng đây là cách ăn uống duy nhất để giúp họ chạm đến ước mơ trở thành “người mẫu hàng đầu”. Ngay cả việc ăn uống lành mạnh và phát triển cơ bắp cũng là một vấn đề bởi như vậy trông sẽ nam tính. Có thể nói ngành công nghiệp này cần những người mẫu gầy, ôm tong teo để đại diện cho câu chuyện cổ tích mà họ đang cố gắng bán cho các khách hàng ngoài kia.

Phải đến năm 2007, Prada mới ra lệnh cấm đối với các mẫu size 0 sau bê bối chết người. Và gần 10 năm sau đó, tập đoàn LVMH mới đưa ra lệnh cấm nghiêm ngặt đối với các mẫu size 0. Cuối những năm 2010, một ngành công nghiệp phụ mới bắt đầu xuất hiện: người mẫu ngoại cỡ. Họ đại diện cho những người phụ nữ bị cho là có vóc dáng không phù hợp với thị hiếu xưa cũ. Ngay lập tức, những người này nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Từ các thương hiệu thời trang cao cấp, cho đến thời trang nhanh và trung cấp đều tuyển những người mẫu này để thay đổi hình ảnh của họ.

Sự phổ biến của người mẫu ngoại cỡ lan rộng đến mức khiến cánh đàn ông phải ngạc nhiên. Thế là một cuộc tranh luận bắt đầu xuất hiện và đến nay vẫn chưa kết thúc. Liệu những người mẫu ngoại cỡ này đang cố gắng khuyến khích người ta béo phì?

Ngành công nghiệp ngoại cỡ quá mới mẻ nên cả những người đi đầu trong lĩnh vực này cũng không thể thực sự đi đến thống nhất về định nghĩa “ngoại cỡ” ở đây là như thế nào. Đối với một số thương hiệu, khái niệm này đại diện cho những người phụ nữ khoẻ mạnh và trên 24 tuổi. Và để phù hợp với nhiều đối tượng khách hàng trong thị trường, các thương hiệu thời trang bình dân đã cung cấp đa dạng kích cỡ cho các kiểu quần áo. Điều này cho thấy những thương hiệu này đang cố gắng hết sức để có thể hướng đến các khách hàng bình thường ngoài kia.

Gần đây trong một buổi trả lời phỏng vấn, tổng biên tập tạp chí Vogue nước Anh - Edward Enninful đã thừa nhận ngành công nghiệp thời trang đang thay đổi. Người mẫu size 0 không còn là tiêu chuẩn hoàn hảo nữa. “Khi đọc Vogue, mọi người sẽ nhận ra mọi hình dáng, kích cỡ, màu da, giới tính đều được chào đón. Size 0 không còn là tiêu chuẩn cho sự hoàn hảo của người mẫu nữa.” Tiêu chuẩn này đã thay đổi “Bạn có thể trở thành người mẫu với vóc dáng béo, lùn, hay là người khuyết tật. Tất cả đều có thể.” Edward Enninful đảm nhiệm vai trò tổng biên tập của Vogue Anh vào năm 2017, thay cho vị trí của Alexandra Shulman, người đã dẫn dắt tạp chí suốt 25 năm.

Theo Perspective, Indepandent





Video liên quan

Chủ Đề