Thị vệ sinh bánh bao hệ liệt

Tác giả: Côi Tự

Thể loại:

Sinh tử, có H, ngọt văn, HE.

Độ dài:

60 chương + 4 phiên ngoại

Thuộc tính công, thụ: Thị vệ thụ x Bảo chủ công.

Nhân vật chính:

Lạc Vân Thành (Ảnh Thập Thất) x Hình Bắc Minh

Couple phụ:

Kha Vi Khanh x Tả Vô Tiếu; Ân Giới x Ảnh Thất.

Văn án:

Một nữ nhân Phù Phong Phái vì một nam nhân bạc tình mà luyện sinh tử dược, trăm phần trăm khiến người uống mang thai sinh con. Nữ nhân vật nền cầm lọ thuốc, đắc ý tuyên bố với mọi người. Mọi người xôn xao bàn tán: "Có thật không? Trước đây từng có chưa?" Không biết nữ nhân vật nền nghĩ tới thứ gì, mặt đột nhiên trầm xuống, chỉ về một góc, mọi người nhìn theo. Thập Thất ngẩng đầu không hiểu: "Nhưng mà ta là nam?" Mọi người, nín lặng... Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vui vẻ hạnh phúc về một vị bảo chủ dẫn theo ảnh vệ đang mang thai bánh bao đi lại trên giang hồ, vừa chăm bánh bao, vừa nhân tiện khanh khanh ta ta...

Thị vệ sinh bánh bao hệ liệt
Đây là một bộ ngọt sủng, ngọt sủng, ngọt sủng, may mắn, nó vẫn có não.

Đọc xong bộ "Ta là một ảnh vệ" rồi, đọc sang bộ này cũng là mối quan hệ chủ tớ thì sẽ thấy hơi kém cạnh một chút về cả cách hành văn lẫn tình tiết. Tuy nhiên, về mức độ ngọt sủng thì quả thật "Thị vệ sinh bánh bao" vượt xa.

Giọng văn của tác giả khá mượt, đọc trôi trảy, edit cũng mượt luôn. Xét về độ logic, đọc qua qua, không nghĩ nhiều thì nói chung cũng ổn. Vì Ảnh Thập Thất làm việc nghiêm túc nên được ở gần chủ tử nhất, cũng do vậy mà khi Hình Bắc Minh bị đánh thuốc (hỗn hợp của xuân dược, mê hương và thuốc mang thai), Thập Thất mới là người bị tóm :))))). Sau vì mang thai mà gây nên hứng thú của chủ tử, rồi vì lo cho thai nhi mà đi đâu cũng kè kè bên nhau. Rồi sau đó tìm gặp được thần y nổi tiếng và Bảo Bảo an toàn ra đời :v. Xuyên suốt quá trình trên là n tình tiết tắm chung, ngủ chung, tim đập khác thường (:v),.... rồi H. Những tình tiết khác như bắt cóc, tai nạn cũng được sắp xếp khá hợp lý nếu không soi quá chi tiết. Tuyến nhân vật phụ ổn, mọi người đều có đôi có cặp, happy :))))). Thích hợp đọc thư giãn.

Lỗi thứ nhất của bộ này là anh công, Hình Bắc Minh trong truyện được kể là đã trải qua đủ mọi chuyện trên đời, bị phản bội, bị chối bỏ,.... sau rất nhiều khó khăn thì trở thành Bảo chủ có võ công siêu mạnh :v trong giang hồ. Tuy nhiên, những tình tiết trong truyện chưa đủ để tạo nên ấn tượng của một người đã trải qua nhiều sóng gió, thậm chí còn có chút phởn :). Giang hồ thì quá yên bình, đến nỗi anh công mọc rêu ở góc tường. Không biết Thiện hạ đệ nhất Bảo của Hình Bắc Minh làm cái gì mà giàu thế :)))))))), trong truyện không có chi tiết nhắc đến. Lỗi thứ hai là thụ, là ảnh vệ, thậm chí còn từng lấy mạng người, nhưng không hiểu sao em như một tờ giấy trắng (hơi có xu hướng ngốc bạch ngọt). Lỗi thứ ba, Ân Giới, vốn phải đóng vai phản diện xuyên suốt cả bộ truyện, vậy mà có thể chấp nhận bỏ qua ân oán gϊếŧ mẹ gϊếŧ em trai (đoạn này nói chưa kĩ lắm) để theo đuổi Ảnh Thất, làm cho một nhân vật phụ (mặc dù cũng có thù khá sâu với công, nhưng được nhắc đến rất ít) leo lên đài phản diện.

Nói chung, bộ truyện này chủ yếu tập trung nói về diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính, những tình tiết chăm sóc, tình cảm chiếm chủ yếu. Quá trình hai người cùng đi ngao du là phần lớn, tình tiết phụ đa số để tăng mức độ tình cảm. Bộ này thích hợp cho những ai có nhu cầu ngọt sủng, có H. Ngọt sủng là điểm nhấn của bộ này.

Xếp loại: Trung bình.

Thị vệ sinh bánh bao hệ liệt

THỊ VỆ SINH BÁNH BAO

Tác giả: Côi tự

Thể loại: cổ trang, 1×1, chủ tử lạnh lùng công x ảnh vệ ngốc thụ, ngọt, sinh tử, HE

Nội dung

Một câu chuyện cực dễ thương của một chủ tử lạnh lùng và ảnh vệ ngốc cùng với một tiểu bánh bao nhỏ trong bụng (*´▽`)ノノ

Trong giang hồ, có một người đứng đầu một môn phái vì bị người yêu bạc tình nên đã chế ra sinh tử dược (làm một lần là có, 2 người thành 3), công dụng của nó là ai uống vào dù có yếu sinh với lý làm vẫn có được con, nhưng ngoài nữ tử có tác dụng với dược và mang thai thì chẳng ai biết là nam tử cũng có thể……

Mấy đêm nay, bang chủ chán ghét nữ nhân thị tẩm tự nhiên lại nổi hứng thú với ảnh vệ 17 ngốc ngốc nghếch nghếch đang có hỉ mạch => mang bầu. Chỉ biết là sơ ý chủ tử bị cho uống sinh tử dược, chẳng biết trời đất gì, cuối cùng ảnh vệ nhà mình lại mang thai ●︿●. Trong thành xảy ra chuyện, bảo chủ phải giải quyết đương nhiên ảnh vệ lẫn tiểu bánh bao đều đi theo. Chẳng quan tâm mình có bị đổ vỏ hay không mà cứ nhận là con mình, bảo ảnh vệ phải chăm sóc cái thai cẩn thận. Ảnh vệ đầu đất, chẳng mấy để tâm đến thai, mém không biết bao nhiêu lần bị mất bánh bao nhỏ.

Bản bảo chủ luyện Nguyệt Công Thần Minh, mặt lạnh như tuyết, suy nghĩ thất thường, ta giàu ta đẹp trai mĩ nhân thục nữ chán rồi tìm thú vui mới, tìm được tiểu ảnh vệ bắt nhốt lại, đồ của ta con của ta. Còn tiểu anh vệ ngốc ngốc, từ xưa đã thầm thương thầm mến bảo chủ, chả biết khi nào mình có thai, tỉnh dậy chỉ thấy áo quần bị rách, lo chân mà chạy.

Trong suốt chuyến đi, hai người nảy nở tình cảm, vị bảo chủ thờ ơ tự nhiên đã biết quan tâm đến ăn uống ngủ nghỉ của ảnh vệ, học nhiều thứ để chăm vợ chăm con. Còn vì ảnh vệ, lên đường gian nan tìm thầy y để giúp đỡ. Sau một lần bắt cóc, ảnh vệ bị trúng độc, xém mất bánh bao, cuối cùng mới để ý đến sinh linh nhỏ trong bụng thế nên cả từ đó một thân bảo vệ bụng, bảo vệ tiểu bánh bao. Người giải độc dùm là chủ tử đây. Nếu so với anh công, em không đẹp bằng nhưng còn hút gái nhiều hơn cả anh, làm anh ăn mấy bình dấm. Em rất dễ thương, ghen mà còn không biết mình ghen, cứ ngồi đấm ngực.

Em trước sau gì củng là ảnh vệ, hành động theo bản năng dù không có lệnh, không biết bao lần trái lệnh anh, cuối cùng trái lệnh lần nữa bị bắt đi lần 2.

https://yuyu0108.wordpress.com/…/th%E1%BB%8B-v%E1%BB%87-si…/

—–
Ngoài ra có 2 cặp khác, đọc phiên ngoại sẽ có, trong truyện toàn hint thôi.

Cặp thứ 2 khá dễ thương, chuyện anh 7, anh công từng làm chuyện ác độc với em thụ, nên ẻm tránh anh như tránh tà, anh lúc đầu cũng chỉ xem em là thú vui, nhưng sau đó yêu điên cuồng, làm mọi chuyện vì em, bỏ môn phái theo em, mang thai dùm em vì không muốn em đau (cho dù mang thai nhưng vẫn là công). Làm mọi thứ để em thấy mình tội nghiệp… chậc chậc mặt dày công (=´∀`)

“Hổ”