Bí mật của nhân viên văn phòng k wordpress năm 2024

Tô sảng, hỗ sủng, công da dày tâm hắc nội tâm mạnh mẽ bất kham X thụ ôn hoà thâm trầm thiết khai hắc (bề ngoài khả ái nhưng nội tâm đen thui), nam chủ mở màn cấp 99, tui chính là Đùi vàng bự XD

Đánh giá tác phẩm: Đoàn Hồi Xuyên là ông chủ một phòng làm việc thần quái, tự xưng không gì không làm được, vì nuôi gia đình sống tạm, mỗi ngày đều bôn ba trên đường vì nhóm kim chủ bắt yêu trừ ma xem phong thuỷ, kiếm tiền nuôi em trai và nuôi chim. Đằng sau vẻ bất cần đời của hắn, lại đeo một huyết thống bí mật mạnh mẽ quỷ quyệt. Rồi một bác sĩ đẹp trai lắm tiền chuyển tới cách vách, thân thế thần bí cùng thế giới kì dị rốt cục chậm rãi hiện lên trên mặt nước… Văn này dùng giọng văn thoải mái nhẵn nhụi nhẹ nhàng kể một cố sự kỳ huyễn động nhân, hai nhân vật chính mỗi người đều gánh vác một quá khứ trầm trọng, nhưng vẫn luôn thủ vững bản thân, cùng cứu rỗi lẫn nhau, tương ái tương thủ cùng làm bạn, cuối cùng đổi lại thu được hạnh phúc. Tình tiết bản văn thoải mái chập chùng, tình cảm ấm áp ngọt ngào, đáng giá tác phẩm xuất sắc gần đây.

Sau khi nghĩ tui sẽ để nguyên mấy từ lão bản, sở sự vụ cho tiện, thực ra là vì trình độ cùi và lười.

Đây là cuộc sống của một nhân viên bảo vệ ca đêm ở một cơ sở tối mật, và sự thật là tôi không thấy phiền hà gì. Về cơ bản, tôi được trả lương để không làm gì cả ngoài việc lang thang trong bóng tối với những suy nghĩ trong đầu, và tôi đã có mọi thời gian trên đời để sử dụng một chiếc máy tính duy nhất hoạt động được mà tôi có quyền truy cập ở tòa nhà này để tìm kiếm việc làm mới.

Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ đến mức nghĩ rằng việc là ở trung tâm CASL sẽ là cầu nối cho một công việc toàn thời gian cho liên bang. Nhưng càng nhìn quanh, tôi càng ngạc nhiên khi nhận ra là có rất ít cơ hội để phục vụ đất nước một cách trực tiếp, ít ra là trong một vai trò kỹ thuật có ý nghĩa. Cơ hội tốt hơn cho tôi là làm hợp đồng cho một công ty tư nhân đang phục vụ đất nức vì lợi nhuận; và hóa ra tôi đã có một cơ hội tốt nhất để làm theo hợp đồng cho một công ty tư nhân đã ký hợp đồng với một công ty tư nhân khác đang phục vụ đất nước vì lợi nhuận. Hiểu ra thì thật ngỡ ngàng.

Điều đặc biệt kỳ lạ với tôi là hầu hết các công việc làm kỹ thuật hệ thống và quản trị hệ thống ngoài kia đều là của tư nhân, bởi vì các vị trí này có quyền truy cập gần như toàn bộ vào thực thể kỹ thuật số của chủ tuyển dụng. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu như một ngân hàng lớn hoặc thậm chí một đơn vị truyền thông xã hội thuên gười ngoài làm những công việc ở cấp hệ thống. Thế nhưng, trong bối cảnh của chính phủ Hoa Kỳ, việc tái cấu trúc các cơ quan tình báo của mình để cho các hệ thống nhạy cảm nhất của mình lại được điều hành bởi một người nào đó không thực sự làm việc cho mình lại được phê chuẩn như một sự đổi mới.

Các cơ quan tình báo đã thuê các công ty công nghệ tuyển dụng đám nhóc con, và sau đó họ trao cho chúng chìa khóa của vương quốc, bởi vì – như Quốc hội và báo chí được nghe nói – các cơ quan ấy không có sự lựa chọn. Không có ai khác am hiểu cách hoạt động của các chìa khóa này, hoặc lĩnh vực này. Tôi đã cố lý giải mọi chuyện đó thành một cái cớ để lạc quan. Tôi đè nén mọi hoài nghi, soạn một bản lý lịch và đi đến các hội chợ việc làm, những nơi mà, ít nhất là trong những năm đầu thế kỷ 21, là địa điểm chính để các nhân viên hợp đồng tìm việc mới và nhân viên chính phủ được mồi chài. Những hội chợ này có tên “Clearance Jobs” – Tuyển dụng an ninh.

Vào thời ấy, những sự kiện như thế sẽ được tổ chức hàng tháng tại khách sạn Ritz-Carlton ở Tysons Corner, bang Virginia, trên con đường có tổng hành dinh CIA, hoặc tại một trong những khách sạn nhếch nhác hơn kiểu khách sạn Marriott gần sở chỉ huy NSA ở Fort Meade. Chúng khá giống mọi hội chợ việc làm khác, tôi nghe nói vậy, chỉ trừ một ngoại lệ quan trọng: ở đây luôn có cảm giác như số nhà tuyển dụng lại đông hơn số người cần tuyển dụng. Điều đó sẽ cho bạn thấy một dấu hiệu về sự ham muốn của ngành này. Các nhà tuyển dụng đã trả rất nhiều tiền để có mặt tại các hội chợ đó, bởi vì đây là những nơi duy nhất trên cả nước mà ai đi qua cửa đều đeo toàn những huy hiệu, bảng tên, nhãn dán, được cho là đã sàng lọc trước trên mạng và đã kiểm tra chéo với các cơ quan – vì vậy ai cũng được xem như đã có chứng nhận an ninh, và có lẽ đều có những kỹ năng cần thiết.

Một khi bạn đã rời khỏi tiền sảnh khách sạn trang hoàng đẹp mắt để tới phòng khiêu vũ dành cho việc tuyển dụng thì bạn đã bước vào Hành tinh Nhà thầu. Ai cũng có mặt ở đó: đây không phải là Đại học Maryland nữa – đây là các tập đoàn Lockheed Martin, BAE Systems, Booz Allen Hamilton, DynCorp, Titan, CACI, SAIC, COMSO, cũng như hàng trăm cái tên viết tắt khác mà tôi chưa từng nghe tới. Một số nhà thầu chỉ đặt một chiếc bàn, nhưng những nhà thầu lớn hơn đều có gian hàng riêng được trang bị đầy đủ và có cả thức uống giải khát.

Sau khi bạn đưa cho nhà tuyển dụng tiềm năng một bản lý lịch của mình và tán gẫu một chút, một dạng phỏng vấn không chính thức, họ sẽ lật các tập hồ sơ ra, trong đó có danh sách mọi yêu cầu nhân sự của chính phủ mà họ đang cố gắng đáp ứng. Nhưng do tính chất công việc là bí mật, các yêu cầu nhân sự lại không đi kèm các chức danh đã được chuẩn hóa và các nội dung mô tả việc làm như thông lệ mà là những lời dông dài có mã số, cố tình mơ hồ, thường là riêng biệt cho từng nhà thầu. Chẳng hạn, công việc “Chuyên viên Phát triển Cấp cao 3” có thể hoặc không thể tương đương công việc “Chuyên viên Phân tích Chính 2” của một công ty khác. Thường thì cách duy nhất để phân biệt các vị trí này là để ý rằng mỗi công việc đều nêu rõ yêu cầu riêng về số năm kinh nghiệm, trình độ bằng cấp và loại giấy phép an ninh.

Sau những tiết lộ tố cáo của tôi [Snowden] năm 2013, chính phủ Hoa Kỳ thường cố hạ uy tín của tôi bằng các gọi tôi “chỉ là nhân viên hợp đồng” hay “cựu nhân viên hãng Dell” với hàm ý rằng tôi không được chứng nhận an ninh và không được phép tiếp cận như nhân viên đeo huy hiệu xanh của cơ quan. Khi đã củng cố cái đặc điểm hạ bệ đó rồi, chính phủ tiếp tục buộc tội tôi là “nhảy việc” ám chỉ rằng tôi thuộc loại nhân viên bất mãn, không hòa hợp với cấp trên hoặc là một nhân viên cực kỳ tham vọng, quyết thăng tiến bằng mọi giá. Sự thật là cả hai điều đó đều là những lời nói dối cho qua chuyện. Cộng đồng Tình báo hiểu rõ hơn ai hết là sự thay đổi việc làm gắn liền với sự thăng tiến nghề nghiệp của mọi nhân viên hợp đồng: Đó là một công việc mang tính cơ động mà chính các cơ quan này đã tạo ra và hưởng lợi từ đó.

Trong khi làm theo hợp đồng cho các cơ quan an ninh quốc gia, đặc biệt là làm theo hợp đồng về kỹ thuật, bạn thường thấy mình làm việc thực tế tại một cơ sở của cơ quan ấy, nhưng trên danh nghĩa – trên giấy tờ – là làm việc cho Dell, hoặc Lockheed Martin, hoặc cho một trong vô vàn công ty nhỏ hơn, thường được một hãng nào đó cũng lớn như Dell hay Lockheed Martin mua lại. Tất nhiên, trong một thương vụ sáp nhập như vậy, các hợp đồng của công ty nhỏ hơn cũng được mua lại, và đột nhiên, một ông chủ khác và chức danh công việc khác sẽ xuất hiện trên danh thiếp của bạn. Nhưng công iệc hằng ngày của bạn vẫn y như cũ: bạn vẫn đang ngồi tại cơ sở của cơ quan ấy, làm các nhiệm vụ của mình. Chẳng có gì thay đổi cả. Trong lúc đó, hàng chục đồng nghiệp ngồi bên trái và bên phải bạn – cũng chính là những đồng nghiệp mà bạn hàng ngày làm việc chung dự án – trên lý thuyết cũng có thể được tuyển dụng bởi cả chục công ty khác nhau, và các công ty đó có khả năng cũng chỉ là một mắt xích trong chuỗi nhà thầu con cấp thấp của các tập đoàn thực sự ký hợp đồng chính với cơ quan này.

Ước gì tôi nhớ được trình tự chính xác những công việc hợp đồng của mình, nhưng tôi không còn giữ bản lý lịch tìm việc nữa – tập tin Edward_Snowden_Resume.doc, khóa kín trong thư mục Documents trong một chiếc máy tính gia đình cũ của tôi, đã bị FBI tịch thu cho tới nay. Nhưng tôi chắc chắn là nhớ công việc hợp đồng quan trọng đầu tiên của tôi, thực tế là hợp đồng cho một công ty thầu phụ: CIA đã thuê BAE Systems, công ty này đã thuê COMSO, và COMSO đã thuê tôi.

BAE Systems là một chi nhánh hạng trung tại Mỹ của tập đoàn British Aerospace, được lập ra chỉ để nhận thầu với Cộng đồng IC Mỹ. COMSO về cơ bản là công ty tuyển dụng, nhưng thực ra chỉ có một vài người suốt ngày lái xe quanh Beltway cố tìm những nhân viên làm thuê thực sự (“cái mông”) và ký hợp đồng với họ (“bắt cái mông ngồi vào ghế”). Trong tất cả các công ty tôi đã nói chuyện tại các hội chợ việc làm, COMSO là hãng đói nhất, có lẽ vì nó thuộc những hãng nhỏ nhất. Tôi không hề biết tên viết tắt của công ty là gì, hay thậm chí nó có ý nghĩa gì không nữa. Trên lý thuyết, COMSO sẽ là chủ tuyển dụng của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ làm việc một ngày nào tại văn phòng COMSO, hoặc văn phòng BAE Systems, và rất ít có nhân viên hợp đồng nào làm việc ở đó. Tôi chỉ làm việc tại trụ sở của CIA.

Thực ra, tôi chỉ đến văn phòng COMSO, ở Greenbelt, Maryland, đâu khoảng hai hoặc ba lần trong đời. Một lần trong số đó là lúc tôi đến để thương lượng về mức lương và ký một số giấy tờ. Tại CASL, tôi đang làm với mức lương khoảng 30 nghìn USD/năm, nhưng công việc đó không liên quan gì đến kỹ thuật công nghệ, vì vậy tôi cảm thấy thoải mái khi yêu cầu COMSO mức lương 50 nghìn USD. Khi tôi đưa ra con số đó cho người ngồi sau bàn làm việc, ông ta nói, “Thế 60 nghìn USD thì sao?”.

Lúc đó tôi còn thiếu kinh nghiệm, tôi không hiểu tại sao ông ta lại cố trả lương quá cao cho tôi. Tôi đoán là rốt cuộc đây không phải là tiền của COMSO, nhưng sau này tôi mới biết có một số hợp đồng mà COMSO và BAE cùng nhiều công ty khác đã xử lý thuộc loại gọi là “cộng thêm chi phí”. Điều này có nghĩa là các cơ quan chính phủ phải chi trả cho các nhầ thầu trung gian này bất cứ mức lương nào của nhân viên hợp đồng, cộng với một khoản phí từ 3 đến 5 phần trăm số tiền đó mỗi năm. Tăng mức lương lên thì ai cũng được lợi – tất cả mọi người, tức là ngoại trừ người dân đóng thuế.

Người của COMSO cuối cùng đã bảo tôi, hoặc tự bảo với chính ông ta, tăng lên tới 62.000 USD, do tôi một lần nữa đồng ý làm việc ca đêm. Ông ta chìa tay ra khi tôi bắt tay, ông ta tự giới thiệu là “giám đốc” của tôi. Ông ta tiếp tục giải thích rằng chức danh này chỉ là hình thức, và tôi sẽ nhận lệnh trực tiếp từ CIA. “Nếu mọi việc suôn sẻ”, ông ta nói, “chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại”.