Dđây là đâu tôi là ai

Tôi thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ra cái bãi đất trống trước nhà, đấm đấm vài cái gọi là tập võ, rồi quay vào nhà, xem nốt bộ anime đang xem dở rồi đi tắm.

Mà khoan đã, tại sao tôi lại muốn xem anime cơ? Chẳng phải tôi nên tập trung học hành sao? Tôi phải đạt được mục tiêu của tôi đề ra, đó là được GPA trên 85%. Làm được vậy, tôi sẽ thấy hạnh phúc.

Nhưng tại sao tôi lại có cái mục tiêu như vậy? Do bố mẹ, gia đình, xã hội? Do tôi muốn có thật nhiều tiền? Có tiền thì tôi thấy hạnh phúc? Nếu tiền không mua được hạnh phúc, có tiền thì tôi sẽ bớt khổ đi chăng? Mà hạnh phúc là gì? Tôi thấy hạnh phúc khi xem anime, cần đếch gì phải có thêm tiền.

Mục đích con người sinh ra để làm gì? Để sinh con? Để sống hết kiếp này? Để chết?

Tôi được sinh ra để làm gì?

Mà thực sự, sống có cần mục đích? Sống có phải là để đi tìm mục đích? Hay sống rồi sẽ có mục đích? Bây giờ, tôi đã có mục đích cho tôi rồi, nhưng tôi nhớ khi xưa, đọc báo chí rồi này nọ. Họ bảo bạn phải có mục đích rồi mới thành công. Tôi thấy áp lực.

Mà khoan, có phải tôi đang rảnh quá nên nghĩ lung tung không? "Đkm mày cứ đói xanh mắt ra xem, ở đấy mà sống với chả không sống" [tôi vào một ngày nào đó trong quá khứ]. Tiện đấy giới thiệu luôn cho mọi người cái Maslow's Hierarchy of Needs nhé :D

Maslow's Hierarchy of Needs [Simply Psychology]

Tôi thấy vui khi tiêu tiền, dopamin tiết ra khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Vậy nằm trên ghế phê cần có phải là hạnh phúc?

Tôi cảm thấy buồn, buồn vì tôi cảm thấy bất lực khi bạn bè, người thân bị bệnh. Liệu đấy có phải là phản ứng tự nhiên của con người?

Sau cùng thì, tôi là một thằng sinh viên vừa bước sang tuổi 19 ở Úc. Tôi vẫn chưa đóng góp được gì cho đời, và đôi khi tôi vẫn làm việc theo bản năng. Nhưng tôi vẫn đang cố gắng để hoàn thiện bản thân. Chắc là bài này tôi viết cho bản thân để tự chúc mừng sinh nhật vậy.

Tôi là một thằng nhóc vừa bước sang tuổi 19, đã tan vỡ một mốt tình và là một thằng thất bại đang học cách để yêu bản thân. Thế còn bạn, bạn là ai?

05/09/2017, 15:33 GMT+07:00

Lễ khai giảng là gì? Là đồng nghĩa với việc mùa hè của trẻ đã kết thúc. Là tạm biệt những buổi chiều bắn bi cùng lũ trẻ hàng xóm. Là phải bắt đầu học hành vất vả vì một tương lai tươi sáng hơn. Là phải làm bạn với những đứa mà mình chẳng ưa nhưng cô giáo bắt phải làm thế. Chốt lại một cách đơn giản: ''Từ nay, con không được chơi bời thoải mái nữa đâu, phải tập trung học hành, nghe chưa?''

Chắc vì thấu hiểu sâu sắc cảm giác đó mà trong lễ khai giảng sáng nay, hòa lẫn giữa những nụ cười, niềm vui ngày tựu trường, đâu đó người lớn còn bắt gặp những cảm xúc khác của tụi con nít. Đó là những gương mặt buồn rười rượi, những cái ngáp dài, những giọt nước mắt, thậm chí những ca ''nằm ăn vạ'' nhất quyết không chịu vô lớp học


''Mới hôm qua còn cởi truồng tắm mưa ở quê ngoại, sao hôm nay đã ngồi đây rồi nhỉ?..''


''Buổi lễ này bao giờ mới kết thúc vậy mấy cậu?''


Gương mặt thương chưa kìa


Hậu quả của việc dậy quá sớm để tham gia khai giảng: Làm lễ mà ngáp ngắn ngáp dài!


''Cho con về nhà được không?''


Trời đã nóng nực, lại còn buồn ngủ, ai nói khai giảng là vui? 


Mặt bé nào cũng thẫn thờ mệt mỏi, đúng kiểu ''chưa sẵn sàng đối diện sự thật''

Đâu là những đứa trẻ ''tội nghiệp'' nhất mùa khai giảng? Xin giới thiệu với các bạn chùm ảnh: ''Tôi là ai? Đây là đâu?'' của nhưng em bé nhất định không thích đi học, không thích gặp bạn mới, thầy cô mới, chỉ thích ở nhà với bố mẹ ông bà mà thôi.


''Ngoài vòng tay mẹ là bão tố, nên hãy cho con về với mẹ đi''


Có vô lớp không thì bảo? 


Thế giới có 2 kiểu người: 1 là người lạc quan vui vẻ như cậu nhóc đeo kính, 2 là người nhút nhát sợ sệt như cậu nhóc còn lại. 


Ôi hot girl tương lai ơi, xin em đừng khóc mà


''Mẹ của tui đi đâu, tui theo đó''


''Thôi nào nín đi con, mất gần 12 năm đi học thôi chứ nhiêu''


''Mẹ ơi, cho con về nhà chơi Pokemon được không mẹ?''


Ôm vai bố không rời, nhất định không chịu xuống 


Nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng vẫn không thể ngăn giọt lệ tuôn rơi...


''Con xỉu ở đây cho mẹ xem. Tim con như đau thắt lại đây này huhuhuhu''


''Bố ơi, mẹ ơi, sao nỡ để con ở đây một mình với những người xa lạ này?''


Cho con gần mẹ thêm chút nữa nha mẹ...


Khóc khóc hoài, bế vào lớp học luôn khỏi nói nhiều

[Ảnh: Phạm Minh Khánh/ Internet]

Video liên quan

Chủ Đề