Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác chấp 1

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ – 骑鲸南去

Dịch: QT

Chuyển ngữ: Fynnz

Thể loại: Đam mỹ, vả mặt, hệ thống, xuyên nhanh, ngược tra, báo thù, cổ đại, hiện đại, tương lai, mạt thế, tu chân, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, tinh tế, ABO, 1v1, thành thục mạnh mẽ thân sĩ ôn nhu công x cơ trí phúc hắc kỹ năng diễn xuất hạng nhất thụ, HE, H kéo rèm [Phiên ngoại có H]

Số chương: 270 chính văn + 27 Phiên ngoại [Nhà Fynnz edit đến Phiên ngoại 11]

Cặp đôi chính: Lâu Ảnh [Hệ thống 061] [công] x Trì Tiểu Trì [thụ]

Đánh giá: hơn 5/5 thì có được không?

“Nếu tôi đổi tên, lỡ anh ấy đầu thai tái thế thì sẽ không nhận ra tôi.”

“Một tay mơ mò đường, tìm được một tay mơ khác, vì vậy liền hào hứng cùng nhét chung một chỗ, muốn sưởi ấm lẫn nhau, nhưng không nhìn thấy người nọ lại đang bảo vệ trên đầu mình, vì mình mà chặn lại không ít mưa bom bão đạn.”

Đâu tiên cho tôi bày tỏ thái độ của mình với bộ này, là tôi vô cùng vô cùng thích bộ này, vô cùng thích hầu hết các nhân vật trong truyện, thích cách tác giả xây dựng nhân vật, xây dựng cốt truyện.

Nói không ngoa thì đã lâu rồi tôi không đọc một bộ đam đáng để thưởng thức như vậy.

Thời gian tôi đọc bộ này có chút dài, vì tầm tới phần [Hệ thống vs Hệ thống] thì tôi bận quá nên ngừng đọc hẳn, đợt này mới có thời gian đọc tiếp. Tính từ lúc bắt đầu đến giờ cũng phải hơn nửa năm rồi, trí nhớ không tốt nên tôi sợ đưa ra cảm nhận của mình không đủ sâu.

Về nhà edit thì đây là nhà edit khá lâu rồi, ban đầu tôi không có ý định đọc truyện vì tôi hơi cổ điển, thể loại xuyên nhanh không hợp tôi, nhưng khi thấy nhà edit thì tôi phải nhảy hố. Chị Fynnz gần như là nhà edit top đầu mà tôi theo dõi, đến bây giờ cũng không thay đổi. Lúc trước chị ngừng rất lâu, đến giờ chị edit lại, tôi phải nói là mừng muốn phát khóc luôn [haha, tôi viết cái này để bày tỏ sự yêu mến của tôi với chị ấy á]. Dù bây giờ hình như chị lại ngừng tiếp rồi. OTL.

Vào chuyên mục chính,

Mỗi thế giới tác giả viết ra đều gần như hoàn hảo đối với tôi. Đọc một bộ này mà như tôi đọc 10 bộ vậy, mỗi phần là một nhân vật khác, thế giới khác, họ có tương lai khác, dù Tiểu Trì và Lâu Ảnh không tiếp tục, họ vẫn sẽ sống tiếp với cuộc đời của họ, không đâu trùng đâu.

Cách tác giả nêu ra các vấn đề trong cuộc sống hiện tại thông qua từng câu chuyện cũng rất ổn, không gây gắt nhưng đủ để tôi hiểu và đưa ra nhận xét của mình. Tôi cũng thích cách tác giả thể hiện quan điểm của mình có nhiều chỗ đối với một vài vấn đề nhạy cảm khá khác với rất nhiều tác giả truyện hay nhiều bộ phim Trung thể hiện. Tôi không chắc đây thật sự có phải cách tác giả nghĩ hay chỉ vô tình nhưng đó cũng là một phần thiện cảm của tôi [Tuy nhiên, tôi có nghe nói tác giả từng có một danh xưng khác nhưng vì vấn đề quan điểm truyện trong tác phẩm cũ mà bị tẩy chay, đến nay xóa danh xưng cũ, làm lại từ đầu rồi viết tác phẩm mới này bị người ta lôi lại. Tôi không đọc cũng không theo dõi những điều trong quá khứ của tác giả, tôi tiếp nhận những điều hiện tại, tôi biết tác giả qua tác phẩm này, ở tác phẩm này tác giả đã khẳng định lại nhận thức và quan điểm của mình. Tôi không theo phe phái nào, tôi cũng không kêu gọi từ bỏ chuyện cũ theo đuổi tác giả. Tôi, chỉ đọc bộ này và đang review bộ này.]

Tôi chưa từng đọc các thể loại xuyên nhanh khác nên không thể đem so sánh được truyện cùng thể loại xem bộ này có phải là “top truyện thể loại xuyên nhanh” hay không.

Về cách tác giả xây dựng nhân vật, tác giả cho tôi thấy sự tôn trọng của Tiểu Trì với nhiệm vụ của mình, với từng thế giới mình đi qua. Cậu biết cuộc đời này không phải của cậu, cậu đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ của mình, cậu muốn những nguyên chủ đã “bán thể xác” của mình được sống lại một cách xứng đáng với những gì họ đã chịu đựng, họ đã bỏ ra. Cậu có thể giúp họ nhưng sẽ không tự ý quyết định cuộc đời tiếp theo thay họ. Cậu luôn suy tính cho con đường tương lai của họ. Không phải cậu cao thượng, mà vì cậu nghĩ, đó là việc mình phải làm và là điều mà những nguyên chủ xứng đáng nhận được. Cậu dùng trí tuệ của mình để tìm hiểu rõ thứ mình đang trải qua, không để tình cảm làm lu mờ lí trí. Nhưng bởi vì như vậy, lại càng khiến tôi đau lòng hơn.

Có thể xem như bộ này là chủ thủ nên rất nhiều thứ tôi không thể kể về Lâu Ảnh được, nhưng có thể tóm gọn lại rằng, Lâu ca của Trì Tiểu Trì là một người “tốt”, Lâu Ảnh thông minh, kiên định, quyết định dứt khoát, tin tưởng tuyệt đối Tiểu Trì. Dùng từ này hơn teenfic nhưng cảm giác mà Lâu Ảnh cho tôi chính là có phần “bá đạo”, là kiểu đối với mọi thứ ‘tôi’ luôn rất ôn tồn, nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không được đụng vào giới hạn của ‘tôi’ là Tiểu Trì. ‘Tôi’ không biết em có yêu ‘tôi’ không, nhưng mà khi ‘tôi’ biết ‘tôi’ yêu em rồi, ‘tôi’ tôn trọng quyết định của em nhưng nó cũng sẽ không ngăn ‘tôi’ yêu em, chăm sóc em, quan tâm em. [Có lẽ cảm nhận Lâu Ảnh của tôi với nhiều người có thể khác, vì đúng là Lâu Ảnh rất ôn nhu, các tag trên tác giả cũng đề cập rồi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận thêm một phần tính cách này] Mọi thứ kể cả sự tồn tại của Lâu Ảnh, đều là vì Tiểu Trì của anh ấy.

Tình cảm giữa Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì, chậm chạp thông qua toàn bộ từng câu chữ trong truyện mà ta cảm nhận được cái sâu sắc ấy, cái tình cảm mà nếu không phải anh/cậu thì không thể được. Cậu sống vì anh, anh tồn tại vì cậu. Cậu biết dù không thể vẫn nguyện từ bỏ lí trí mà chờ đợi anh, từ bỏ rất nhiều thứ cậu có thể có để bảo vệ ‘sự tồn tại’ cuối cùng của anh trên cõi đời này. Anh nổ lực, đau lòng ‘theo đuổi’ cậu, dù cậu không thấy anh, dù anh không thể chạm tới cậu, dù anh chết rồi vẫn muốn cố gắng bảo vệ cậu. Cậu lúc nào cũng nhắn tin cho anh nhưng chẳng bao giờ nhận được hồi đáp từ chiếc điện thoại đó, anh lúc nào cũng một tiếng “em trai nhà hàng xóm” hai tiếng “Tiểu Trì của tôi”.

Sẽ chẳng thể nào so sánh được ai yêu ai nhiều hơn, sẽ chẳng thể so sánh được ai hi sinh nhiều hơn ai. Đọc từng đoạn hồi ức của họ, rồi đọc khoảnh khắc hạnh phúc sau cơn mưa của họ, tôi cảm thấy rất vui nhưng cũng rất đau lòng, kiểu như nếu không có chuyện đó, họ cũng sẽ như hai người ở thế giới song song kia, hạnh phúc vui vẻ nắm tay đến bạc đầu, họ sẽ cùng nhau lớn lên, cùng học chung một trường đại học, Tiểu Trì sẽ không cần phải một mình cố gắng chống chọi với thế giới đầy đau thương này suốt hơn mười năm.

“Trì Tiểu Trì ở thế giới này còn có cơ hội, có thời gian, có thể học từ từ.”

“Cậu và Trì Tiểu Trì kia khác nhau, người kia lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm mới luyện ra được tửu lượng mạnh, còn cậu được Lâu Ảnh quan tâm sát sao, ngay cả cơ hội nghiện thuốc lá cũng không có.”

“Đây là tuồng kịch mà em diễn mệt nhất trong suốt cuộc đời mình” “Em biết bộ dáng trước đây của mình như thế nào, nhưng mà…em căn bản diễn không ra chính mình.” “Thế giới này là của Trì Tiểu Trì…không phải của Trì Tiểu Trì.”

“Rất nhiều chuyện không phải là cậu sai.”

Bên cạnh Tiểu Trì cùng Lâu Ảnh, còn có những nhân vật khác, có 089 thông minh giấu mình, có 023 giả vời lạnh lùng, có cậu nhóc 009 ham ăn, có Lucas là người duy nhất ở thế giới thật mà Tiểu Trì xem là bạn, có những người ở từng thế giới mà Tiểu Trì đi qua.

Có Trình Nguyên chung thủy nhưng ngây thơ cùng anh trai hết mực yêu thương em mình [yêu thường em trai thuần nghĩa].

Có Thẩm Trường Thanh bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong cũng rất quật cường cùng chú chó làm bạn của mình.

Có Đông Ca tài năng cùng anh bạn trai Hạ Trường Sinh.

Có người bạn thân Tiểu Trì quen được trong thế giới tuyến ABO là Quý Tác Sơn. Tôi còn nhớ hình ảnh cậu trai nhỏ rụt rè khép kín nghe Tiểu Trì cùng 061 nói chuyện, hình như nhớ không lầm cậu còn hỏi “em nói chuyện thì có gì lạ ạ” rất lạ đó, vì chỉ có em Chiến Thần ở thế giới ABO mới có thể nói chuyện thôi, người ta ở thế giới tu chân làm tiên còn chỉ có thể viết tay. Ở thế giới này tôi cũng rất yêu thích nhiều người, bạn Triển Nhạn Triều tuy là tra công nhưng tác giả cho tôi thấy, có rất nhiều người, chỉ cần chúng ta chấp nhận, họ có thể quay đầu.

Có thêm một em trai tôi rất yêu thích là Tống Thuần Dương cùng hệ thống Hề Lâu của cậu,

“Anh là ai vậy?”

Hề Lâu nói: “Anh là Hề Lâu. Số hiệu 3397. Anh là hệ thống của em.”

Mỗi ngày bọn họ sẽ làm quen lại một lần.

Hề Lâu vẫn luôn ở nơi đó, chưa từng rời đi.

Chủ hệ thống phát ra hai lần nhắc nhở…

“Cậu ấy rất sợ tối, cậu ấy cần người ở bên cạnh.”

Có Đinh Thu Vân cùng những đồng đội vào sinh ra tử của mình.

Có Đoạn Thư Tuyệt cùng Diệp Kỳ Minh, Tiểu ngư cùng Tiểu Hắc [cặp này xin quý vị cẩn trọng coi chừng bị lật thuyền nhé :v]. Ở thế giới tu chân này, ngoài hai người này còn có rất nhiều chuyện “tình” khác mà tôi lưu luyến, tình cảm bằng hữu không thể xem thường, đạo nghĩa cũng nên biết tiến biết lui, đạo sâu rộng vô biên, không chỉ nằm ở mặt nổi, không chỉ quyết bởi một câu một hành động, không chỉ nằm ở ai chính ai tà. Phật có đường của Phật, Ma có lối của Ma.

Có Thời Đình Vân cùng gia đình của cậu, gia đình cậu có phụ thân luôn yêu thương tin tưởng, lại hi sinh quên mình vì đất nước, có bằng hữu Lục gia luôn thấy có lỗi vì bắt nguồn mỗi quan hệ lúc nhỏ với Thời Đình Vân không “trong sạch”, có người yêu của cậu, cái gì cũng không tới nhưng thật lòng yêu cậu, có một người hầu tận trung tận tâm Ly Nghiệp Thư đi theo bên cạnh, dù chết cũng không từ.

“Ngươi cho rằng Nghiêm Nguyên Chiêu vẫn là bằng hữu của ngươi sao? Không phải! Từ khi bắt đầu đã không phải!”

“Thời Đình Vân, Nghiêm Nguyên Hành tương tư ngươi đã lâu. Nhưng ngươi không biết được.”

Công tử cứ cười hắn dong dài, nếu chiếc lưỡi của mình chôn cùng công tử thì có lẽ công tử cũng sẽ cảm thấy phiền.

Có Bạch An Ức cùng *Bạch An Ức* và những người đã chết vì sự “kì thị”.

Có những “người bạn” mà Trì Tiểu Trì thời thiếu niên trong thế giới thật đã bỏ lỡ, cậu bỏ lỡ rất nhiều bởi vì “hơi thở của cậu không còn nữa”

“Người sống nên có lý do.” Trì Tiểu Trì lại nhìn ra cửa sổ, “Lý do trước kia…không còn nữa. Tôi muốn tìm một lý do để sống tiếp, nuôi một hơi thở.”

Đây là một bộ truyện chắc chắn tôi sẽ để nó trong top truyện trong lòng tôi, vì tôi yêu tất cả mọi thứ trong truyện này. Nó có đau thương nhưng cuối cùng “trời cũng lại sáng”, đọc từng thế giới, nó cho tôi biết, ừ thế giới này không trọn vẹn, không phải lúc nào muốn cũng được, xin hãy trân trọng những điều hiện tại, hãy cố gắng dùng trái tim nhìn rõ. Truyện có thể sống lại, cuộc đời ta thì không.

Đến hiện tại, khi đọc lại những đoạn cắt tôi lưu, tôi cảm thấy rất tiếc nuối, vì có phải tôi đã đọc hơi nhanh rồi không, để bây giờ chữ HOÀN đã tới. Những con người đáng yêu kia, cuối cùng cũng chỉ đi bên cạnh tôi đến đây. Tôi biết có thể đọc lại đấy, tôi cũng đã có ý định sẽ đọc lại rồi, nhưng tôi nghĩ, bất cứ điều gì, cũng nên trân trọng cái ‘đầu tiên’.

Chưa bao giờ có một tác phẩm truyện nào khiến tôi kết rồi lại vừa viết vừa khóc vì tiếc nuối thế này. Không biết do tuổi tác hơi “cao” nên dễ xúc động hay do bản chất tôi yếu lòng. Truyện không thuộc ngược nhưng vì có quá nhiều người tôi không nỡ, vì có quá nhiều cuộc đời tôi muốn mãi theo dõi, vì có quá nhiều nếu không có nó thì khiến tôi xót xa.

Cảm xúc của tôi là thật. Tôi biết truyện không mới, bài review về truyện không ít. Nhưng tôi hi vọng những ai chưa đọc và có ý định xem review để đọc [dù có thể trong những tag trên có tag bạn không thích về thể loại] thì cũng hãy thử đọc và cảm nhận một lần. Tôi không nói truyện tôi thấy hay chắc chắn là mọi người thấy hay. Tôi chỉ mong nếu ai đã đọc đến dòng này, có thể đọc thử nó, nếu đọc tầm vài chục chương rồi vẫn không thích có thể từ bỏ. Vì tôi không muốn một bộ truyện có quá nhiều sự “tốt đẹp” này không được nhiều người biết đến. Tôi mong cậu nhóc Tiểu Trì cùng người anh hơn hai tuổi Lâu Ảnh được mọi người chúc phúc, được mọi người theo dõi. Tôi mong những con người với những số phận trong truyện được mọi người dành cho một cái ôm ấm áp.

Kết tại đây.

“Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có khả năng.”

Video liên quan

Chủ Đề