Khương hi là ai

Author: Émilie

Genre: Romance, Shounen-ai

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi

Rating: K

A/N: Phần trước của cái này vốn là thiết lập Khương Hi bị sao đó vẫn chưa nghĩ ra mà phải ở lại đỉnh Tử Sinh cùng với đám giặc giời Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết này kia, đại khái fetish của mình vẫn là muốn phát triển mấy cái tình cảm gia đình, cha con mà có kiểu hơi trắc trở không nhận nhau như hai người này. Nói chung mình vẫn không muốn cho hai người nhận nhau vì bóng của Tiết Chính Ung quá lớn, bản thân mình không bao giờ nghĩ Khương Hi có thể thay thế vào cái bóng đáng kính, to lớn nhường ấy trong lòng Tiết Mông, lại còn cả khúc mắc với Vương phu nhân nữa, dù cá nhân mình không cho đó là lỗi của Khương Hi vì ổng vốn không hề biết. Nhưng Tiết Mông thương mẹ lắm, nghĩ đến mẹ đau khổ nhường nào thì lại càng khó có thể hòa hoãn được với Khương Hi. Mình nghĩ phải có một biến cố nào đó rất lớn, Khương Hi có thể thể hiện ra là ổng cũng yêu thương nó như cách Tiết Chính Ung yêu thương, bảo vệ nó, ổng có thể không hoàn hảo nhưng vẫn là một người cha biết quan tâm đến con mình thì hai người này mới nhận nhau được. Mình tin là mình không đủ sức để xây dựng thế giới để cái biến cố lớn ấy xảy ra nên chỉ muốn viết mấy câu chuyện nho nhỏ bình yên nếu hai người này ở cạnh nhau thôi, nhưng vì vẫn tắc lý do ổng có thể qua đỉnh Tử Sinh nên viết từ dưới lên, hoặc nếu không nghĩ ra thì viết kiểu vài mảnh nho nhỏ này nọ. Thật ra có thằng Mông nó không nhận cha thôi chứ Khương Hi mình nghĩ là cũng áy náy muốn nhận muốn cưng lắm rồi. Nhưng thôi, ai bảo ông đầu pò quá làm chi, thương thì không nói, xểnh ra cãi nhau um sùm cả lên, chưa kể nó thì cần yêu thương, ông này chỉ biết quăng vàng cho nó xài mà nó có lấy đâu. Nếu nói đúng ra thì có lẽ nếu Khương Hi gặp được yêu thương, mới thấu hiểu yêu thương, lúc ấy mới có thể yêu thương và bảo vệ Tiết Mông theo đúng cách được.

Đúng ra sẽ không develop thêm tình cảm của Khương Hi, tại vì yêu thương một người như Khương Hi là một điều gì đó quá khó khăn, nhưng đang viết thì lại gặp fanart của Hạo, mà mình thích Khương Hi của Hạo cực kỳ, thế là lại có idea viết một tý phần cuối thả thính nhau, vì mình chẳng chắc được cái gì cả nên chỉ ngăn ngắn thôi =]]]. Ai nói gì thì nói, Husky kết thúc thì ngoài quartet Tiết Chính Ung – Vương phu nhân – Tiết Mông – Khương Hi thì mình cũng chỉ đu thêm mỗi cái bè rách Mai Nhị x Khương Hi này thôi. Thật ra đu là vì Hạo vẽ đẹp ấy, mà thích đu kiểu soulmate hơn, mà thôi kệ đi đằng nào cũng viết mất rồi.

Hoa mai trái mùa

Khương Hi cũng về Cô Nguyệt Dạ tính đến nay hẳn đã được hai tháng rồi. Thời gian ở lại đỉnh Tử Sinh, những rung động kỳ lạ trong lòng cũng dần dần phai nhạt, mơ hồ như muốn biến mất. Khương Hi không quan tâm đến những rung động nhỏ bé ấy nữa. Trở về Cô Nguyệt Dạ y lại vẫn là Khương chưởng môn, vẫn cao ngạo, lạnh lùng, vẫn đam mê tiền tài và địa vị, tất cả những thân thiết, những yêu thương từng lộ ra dường như gió thoảng mây bay, không còn lại đến một dấu tích. Không ai có thể tưởng tượng được Khương chưởng môn lạnh lùng này lại có thể dịu dàng an ủi Tiết Mông khi cậu đang khóc lóc, không ai có thể tưởng tượng được Khương chưởng môn với ai cũng xa cách, với đám hậu bối ở đỉnh Tử Sinh lại thân thiết khác thường. Cũng chẳng ai tưởng tượng được, người lãnh tính, vô tình như Khương Hi lại có những rung động khó hiểu đầu tiên. Rung động ấy khe khẽ như cánh hoa trong gió, đung đưa chợt lìa cành, cuối cùng không ai phát hiện ra, cánh hoa ấy theo gió, bay xa.

Bề ngoài thì là vậy, nhưng Khương Hi vẫn luôn biết, có những điều nhìn qua thì có vẻ vẫn tĩnh lặng, an yên nhưng bên trong lại chất chứa sóng cuộn bể gầm, có những điều đã xảy ra, dù bằng cách này hay cách khác, người trong cuộc cũng không cách nào coi nó là bình thường được nữa. Giống như Khương Hi và Vương phu nhân, Khương Hi và Tiết Chính Ung, Khương Hi và Tiết Mông, Khương Hi và đỉnh Tử Sinh, kể cả Khương Hi và … Mai Hàm Tuyết. Nhưng là người đứng đầu một phái, dù ít dù nhiều, Khương Hi không muốn những thứ tình cảm nhen nhóm ấy làm ảnh hưởng đến bản thân. Thành thật mà nói, y vẫn không kìm lòng được mà ôn hòa nhìn lại những con người ở đỉnh Tử Sinh nọ, không kìm lòng được mà nhớ đến những tháng ngày tự do ở đỉnh Tử Sinh, không kìm lòng được mà nhớ đến chút chuyện tình xưa nghĩa cũ làm y dằn vặt áy náy không nguôi.

Nhưng hai tháng nay qua rồi, cũng không có cái ồn ã bình yên kia nữa, tất cả trở lại bình thường như chưa hề có chuyện xảy ra, Khương chưởng môn dù lòng ngổn ngang trăm mối, cũng phải sớm ổn định lại mà thôi.

“Cộc … cộc”

Tiếng gõ cửa thư phòng vang lên trong không gian tĩnh mịch, Khương Hi giật mình phát hiện ra bản thân đang ngồi ngẩn ra lơ đãng mà nhìn nắng rơi ngoài cửa sổ, hoa mai nhẹ lướt qua kẽ nắng. Năm nay thật kỳ lạ, tháng sáu tới rồi nhưng đỗ nhược tươi tốt um tùm chẳng nở lấy một đóa hoa, hoa mai vốn chẳng phải tiết, lại tung bay thật dịu dàng. Khương Hi mặc dù có niềm yêu thích với đỗ nhược là thế, nhưng cũng chỉ là yêu thích thôi, với hoa cỏ nói chung, chỉ là thuốc chữa bệnh. Hoa mai cũng thế, đỗ nhược cũng thế, y chẳng mấy khi để ý đến bài trí hoa trong viện.

“Khương chưởng môn, có Mai Tiên trưởng của Đạp Tuyết Cung côn luân tới tìm ngài, nói là muốn xem bệnh, nhờ chuyển lời”

Khương Hi nghe xong cảm thấy hơi khó hiểu, tên kia khỏe như vâm, ngày ngày trêu chọc một nửa số cô nương ở giới Tu chân, bệnh hoa liễu còn chẳng mắc phải bao giờ, không hiểu sao lại mắc bệnh, bệnh nặng đến mức nào mới phải đi tìm mình cơ chứ? Khương chưởng môn khó hiểu rồi thì thành thật mà lo lắng, lại cảm thấy trong lòng mình hơi nhen nhóm điều gì đó y không diễn tả được thành lời. Nhưng thôi, dù là Khương chưởng môn cao cao tại thượng, quan hệ với nhóm Tiết Mông sau thời gian ở đỉnh Tử Sinh nói thân thiết như ruột thịt thì không tới, nhưng ít nhất cũng thuộc nhóm những người nể mặt mà gặp nhau. Khương chưởng môn nghĩ đến đó, áo bào đã khoác lên vai, điềm nhiên ra khỏi phòng, thong thả đi giữa nắng ấm nhảy nhót trên đầu vai, cánh mai tung bay vơn đùa trong nắng, đi thẳng tới gian phòng khách của Cô Nguyệt Dạ xem bệnh.

.

.

.

Mai Hàm Tuyết đứng trong sân chờ, đang nghịch một nhành mai mới nhú trong sân, Cô Nguyệt Dạ kỳ lạ, trân kỳ dị bảo thứ gì cũng có, mùa này hoa mai cũng nở được rực rỡ đến nhường này. Quay đầu lại đã thấy một bóng áo xanh nhạt nhẽo tiến vào, gương mặt hai tháng nay chưa gặp lại xinh đẹp tỏa sáng đến khác thường. Mai Hàm Tuyết không nói đến thứ tình cảm đang đội đất mà bứt lên trong trái tim mình, mà thầm cảm thán một câu trời đất quỷ thần thiên địa ơi người này thật đẹp quá, quả là đại mỹ nhân, nửa số cô nương ở Tu chân giới ai cũng đẹp, lại chẳng có ai đẹp bằng người này. “Đại mỹ nhân” tiến đến trước mặt hắn, theo thói quen vẫn lạnh nhạt mà buông một câu “Tìm ta có việc gì?”. Mai Hàm Tuyết cười, đáy mắt lấp lánh ánh nắng nhàn nhạt long lanh như đá cuội dưới suối, trong vắt như nắng nhạt sau mưa, trên môi tràn lan một nét cười sáng bừng. Khương Hi giật mình nhìn nụ cười ấy mà ngẩn ngơ, lại thầm mắng mình một tiếng buông thả, từ khi nào y lại dễ động lòng như thế, lại còn động lòng với vãn bối của mình.

“Hôm qua vãn bối hỏi Tiết Mông, gần đây mắc bệnh có hơi nặng, không biết tìm ai để chữa, Tiết Mông rất lo lắng nên bảo với vãn bối rằng không có bệnh gì là Khương Dạ Trầm không chữa được, nên hôm nay to gan lớn mật tới đây tìm ngài, hỏi ngài một chút”

Mai Hàm Tuyết chậm rãi rời tầm mắt khỏi nhành mai mới nhú bông kia, tìm một cái ghế trong viện, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Khương Hi, đáy mắt tràn lan ý cười, chẳng chút che đậy hay giấu giếm. Đôi môi theo thói quen hơi cong cong lên, Khương Hi chẳng hiểu sao nhìn biểu cảm của Mai Hàm Tuyết trông hơi giống muốn lấy lòng, bảo sao hơn nửa số cô nương giới Tu chân lại si mê hắn đến thế.

“Ngươi khỏe khoắn như vậy, lần cuối gặp ngươi chẳng có bệnh gì, sao mới hai tháng không gặp đã có bệnh rồi? Mới mấy hôm trước nghe nói Mai tiên trưởng vẫn còn tán tỉnh nữ đệ tử môn phái ta kia mà?” Khương Hi cụp mắt xuống, tránh khỏi tầm mắt của hắn, cũng tìm một cái ghế trong viện, cách xa hắn nhất, ngồi xuống.

“Ồ Khương chưởng môn để ý cả việc vãn bối tán tỉnh nữ đệ tử của phái ngài luôn cơ à? Mai Hàm Tuyết thật vinh hạnh quá”

“Vì đó là người phái ta mà thôi”

“Vãn bối nhớ là ngài đâu có thích quan tâm đến chuyện người khác nhỉ, cũng chẳng nhớ mặt mấy ai trong phái luôn đừng nói đến nữ đệ tử”

Khương Hi tạm thời hơi nghẹn lời một chút, vốn lại định cao ngạo lạnh lùng mà đối mặt với Mai Hàm Tuyết, nhưng mà lòng hơi rối loạn thì trí não cũng hơi loạn theo. Chưa gì đã để vãn bối nắm được đuôi của mình mất rồi. Nhưng thôi thì, chưởng môn Cô Nguyệt Dạ vẫn phải làm, lương y như từ mẫu mà, đề tài này không nói được nữa thì phải nhẹ nhàng chuyển đề tài thôi.

“Ngươi có bệnh gì, có bệnh thì khám rồi bốc thuốc, không có bệnh thì cút ngay đừng có làm phiền ta”

“Biết chưởng môn bề bộn mà, vãn bối nào có dám phiền ngài, phải nhờ Tiết Mông hỏi mãi mới được đấy. Gần đây không hiểu bị làm sao, buổi đêm lại không ngủ được, cứ mãi nghĩ vẩn nghĩ vơ lo những chuyện không đâu, ăn cơm cũng không thấy ngon, cứ bồn chồn chẳng chịu được, cảm thấy ngày tháng trôi qua thật chậm, hai tháng mà cứ như hai năm vậy. Người cần gặp vãn bối đều gặp hết rồi nhưng vẫn cảm thấy thiếu thốn, gần đây cũng chẳng trêu ghẹo cô nương nào nữa vì trái tim hơi chật chội, ngài bảo có phải vãn bối bệnh nặng lắm rồi không?”

“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy?” Khương Hi nhíu mày, có hơi mơ hồ bắt được ý tứ trong lời hắn nói, nhưng bản thân y trời sinh đã là kẻ lãnh tính, vô tình, mấy chuyện lớn thì làm rất tốt, mấy chuyện nhỏ nhặt như tán tỉnh, hay nói rộng ra là tình cảm này kia, lại không quá nhanh nhạy như thế. Kể ra cũng uổng cho Tiết Mông, di truyền kiểu gì, lại di truyền đúng y sì cái tính độc thân bằng thực lực của ông cha ruột này.

“Hây dồ, không tin Khương chưởng môn bắt mạch cho vãn bối mà xem, vãn bối nào dám lừa mình dối người, làm tốn thời gian vàng bạc của ngài chứ”

Mai Hàm Tuyết nói rồi tự dộng kéo áo lên, vươn tay ra. Người này ấy à, nói được hai câu không vừa ý thì nom chả khác nào nuốt phải một thùng thuốc nổ có thể nổ banh một ngọn núi khi châm ngòi, Mai Hàm Tuyết sợ người ta gắt lên, không dám nhiều lời nữa. Khương Hi cũng không rõ là hắn bị làm sao, giọng điệu tên này trước giờ vẫn cứ thế, chẳng biết là hắn nói thật hay nói đùa. Nghĩ đi nghĩ lại một chút, sợ nhỡ tên này có bệnh gì thật thì Tiết Mông sẽ rất khổ sở, đúng rồi, có cái gì cứ đổ đại qua nó là xong, mình cũng không bị mất mặt. Nghĩ thế nên Khương chưởng môn thoải mái tiến lại bắt mạch cho Mai Hàm Tuyết. Bắt mạch cả nửa ngày chẳng dò ra tên này có bệnh quái quỷ gì. Định hỏi một câu thì Mai Hàm Tuyết đã lại tiếp tục tự nói một mình.

“Ầy, không phải bảo với ngài rồi sao, chuyện nữ đệ tử của phái ngài phải tạ tội với ngài rồi, không phải vãn bối đi tán tỉnh gì nàng đâu, chẳng qua là tình cờ gặp nàng trên đường giúp nàng xách giỏ nặng đi về môn phái mà thôi. Ngài không tin được đâu, hai tháng nay rồi, mà phải mấy tháng rồi ấy chứ vãn bối không tán tỉnh ai cả, ngài có thể hỏi đại ca vãn bối, hỏi Tiết Mông nữa, nên hắn mới bảo vãn bối qua chỗ ngài xem bệnh, sợ là nặng quá rồi!”

“Rốt cuộc là ngươi bị làm sao? Ngoài mạch hơi nhanh ra chẳng có bệnh gì cả. Có gì thì nói thẳng ra, ta không có thời gian ở đây mà nhiều lời với ngươi!” Khương Hi bắt mạch nửa ngày, chẩn bệnh cả buổi chẳng ra được bệnh gì, lại không biết tên này đang rảnh rỗi chạy qua tìm mình như khi ở đỉnh Tử Sinh hay thật sự có việc cần nhờ. Nhưng tính y vốn luôn như thế, có lý lẽ hay không thì cứ phải nổi nóng trước đã.

“Hây dồ, Khương chưởng môn cứ nóng nảy mãi như thế, sao lại bảo vãn bối không có bệnh chứ, không phải chỉ mạch nhanh đâu, nhìn thấy ngài rồi thì trái tim vãn bối đập cũng nhanh cực kỳ. Không biết bị làm sao, Khương chưởng môn xem qua một chút được không?”

Nói đến mức này, Khương Hi có chậm hiểu thế nào cũng như thể tỉnh ra, huống hồ tên này cũng cứ ẩn ẩn dụ dụ mãi từ đầu đến giờ, cánh tay tức giận giấu trong ống tay áo, mắt hạnh quyết liệt nhìn cái tên điên nói sảng kia. Cái giọng điệu cợt nhả của tên này thật chọc y phát điên, quả thật là yêu đương đều là có bệnh mà, kinh dị hơn là y cũng cảm thấy mình như thể có bệnh, đang yên đang lành làm khùng làm điên, nói nhăng nói cuội với tên Mai Hàm Tuyết này. Hắn còn dám bảo y nóng nảy chẩn bệnh, mặt mũi của Khương chưởng môn, Khương Hi của Cô Nguyệt Dạ ai cho phép hắn tùy ý mà gỡ xuống như thế. Mai Hàm Tuyết hình như phát hiện ra Khương Hi sắp tức giận đến đầu bốc khói đen sì, bèn dùng chiêu mà hắn vẫn dùng khi còn ở đỉnh Tử Sinh, nghiêng đầu khẽ gọi một tiếng.

“Khương chưởng môn?”

“Cút về Đạp Tuyết Cung của ngươi đi, ta bận rồi”

“Ô Khương chưởng môn của Cô Nguyệt Dạ chữa bệnh cũng buồn cười nhỉ, bắt mạch xong không kê thuốc cũng chẳng hỏi han, lại đuổi cả vãn bối đi thế này.”

“Ngươi…” Khương Hi tức giận trừng to mắt nhìn hắn.

“Ngài chẳng chịu chẩn bệnh thì thôi vậy.” Mai Hàm Tuyết đứng lên, Khương Hi tưởng hắn biết khó mà lui, vừa thả lỏng cơ thể đã căng cứng từ khi nào, lại thấy ánh sáng trước mặt mình bị một cái bóng cao lớn che khuất, mái tóc vàng hơn màu nắng sớm mai lấp lánh chiếu rọi khuôn mặt y. “Ngài đuổi thì vãn bối đành đi thôi, nhưng mà bệnh này thật tình chẳng ai chữa được ngoài Khương chưởng môn hết.” Mai Hàm Tuyết cúi mặt, đôi mắt trong veo lại ánh lên mấy phần tủi thân. Khương Hi bị hắn khích tướng có hơi tức giận.

“Ngươi làm quái gì có bệnh gì, không có bệnh làm sao mà chữa? Ở đây nói khùng nói điên để thời gian đó mà làm việc khác. Tránh ra, ta còn nhiều việc”

“Yêu đương là có bệnh, có bệnh thì phải đi chữa. Rõ ràng là ngài nói thế mà, sao vãn bối tìm ngài chữa bệnh ngài lại không chịu chữa?” Mai Hàm Tuyết nhìn Khương Hi, đáy mắt tan ra một tia dịu dàng vô hạn, từng câu từng chữ thốt ra cũng cương quyết hơn, giống như sắc nắng hôm nay, không mảy may muốn nhường nhịn màu vàng nồng cháy cho vạn vật, chỉ để lại hương sắc nhàn nhạt, mơ hồ cho thiên nhiên. Có lẽ bởi nồng cháy nhất, nóng bỏng nhất đã muốn nhường tất cho một người rồi.

“Khương Dạ Trầm, nói quàng nói xiên ngài vẫn cứ trốn tránh mãi, vãn bối đành phải mạo phạm rồi. Chuyện là mấy tháng gần đây vãn bối phát hiện ra mình có bệnh kỳ lạ, cứ nhìn mãi về phía một người dù có cố tình nhìn đi nơi khác ánh mắt vẫn không kiềm chế được mà nhìn người đó, tự nhiên mỗi lần gặp người đó từ trái tim đến mạch đều đập rất nhanh, rất nôn nóng muốn tỏ lòng mình với người ta. Bây giờ đang đứng trước mặt người ta mà tim vẫn cứ loạn nhịp lên này. Hai tháng rồi vãn bối vẫn chẳng biết được bệnh đấy là như thế nào, phải chữa ra sao mới đành phải tìm ngài. Ngài không tin thì vãn bối cho ngài xem” nói rồi khe khẽ cầm tay Khương Hi lên, có chút nâng niu mà áp vào lồng ngực của mình, nhận ra rụt rè và chống cự khe khẽ của đối phương, Mai Hàm Tuyết đè nốt tay còn lại, phủ lên bàn tay y. Khương Hi không còn đường trốn.

“Thình … thịch…thình…thịch” trái tim đập thật là nhanh, nhanh như gió thổi cuốn tung cánh mai bay đầy viện, nhanh như áng mây nhạt nhẽo lướt qua bầu trời trong veo đầy nắng bởi sợ nán lại lâu một chút sẽ che mất sắc nắng hôm nay.

“Ngài có thấy chưa? Thế này là bệnh nặng lắm rồi. Khương Dạ Trầm…” người thanh niên mang sắc vàng như nắng tiền lại càng gần, cúi đầu xuống nhìn sâu vào đôi mắt Khương Hi đang hơi ngước lên theo thói quen của Khương chưởng môn, trước nay dù có lúng túng cũng không cúi đầu “… ngài bảo vãn bối yêu đương là có bệnh, giờ xin ngài, chữa bệnh cho vãn bối được hay không?”

Khương Hi lúng túng ngay lập tức, dù theo thói quen trên khuôn mặt kiêu ngạo ngang tàng kia vẫn chẳng biểu lộ quá nhiều, muốn rút tay về, nhưng Mai Hàm Tuyết năm tay y rất chặt, tay đặt trên lồng ngực hắn, bên dưới cánh tay là trái tim đập điên cuồng, thật giống bị bệnh nặng. Bệnh này, Khương Hi không chữa được, không biết chữa.

“Ngài cũng vừa bảo rồi đấy, vãn bối không có bệnh gì cả, chỉ có mỗi bệnh này thôi, cũng không dám tùy tiện tìm người khác chữa bệnh, chỉ có thể là Khương chưởng môn ngài thôi”

“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy?” Khương Hi không biết phải đáp lại lời ra sao, lại máy móc lặp lại mấy câu nói chẳng còn tính đe dọa nào với đám vãn bối đã biết quá rõ tính cách của mình. Mai Hàm Tuyết bật cười.

“Bệnh nặng như vậy, có chữa cả đời cũng không khỏi, đồ điên!” Khương Hi gằn từng chữ trong miệng.

“Ừ thì chữa cả đời, vãn bối sợ Khương chưởng môn phiền, chứ vãn bối lúc nào chẳng được”

“Ai nói chữa cho ngươi cả đời?”

“Vậy thì đến đâu hay đến đó vậy, Khương chưởng môn nói có phải không?” Nói rồi lại nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đang mở to của Khương Hi, đôi mắt này giờ phút này có chút tĩnh lặng lại bình yên lan tràn, có sắc mưa bụi Giang Nam mơ hồ, cảm giác mông lung như một ngày mưa khẽ, ngồi trên lầu cao, nhấp một chén trà nóng, kể truyện nhân sinh cuồn cuộn mưa bay. Mai Hàm Tuyết biết, người trước mặt này có rất nhiều tật xấu, cũng có rất nhiều quá khứ phủ bụi mờ nhân gian, cũng có những sai lầm không thể vãn hồi, nhưng hôm nay muốn đến gặp y cũng chỉ muốn nói một lời thật lòng. Bản thân hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu, tỷ như người ta có nguyện ý vừa lòng hay không, tỷ như bản thân mình có vội vàng quá hay không, nhưng nhìn phản ứng của Khương Hi, lại muốn thật dịu dàng quan tâm đến người này, nghe tiếng trái tim bản thân đập nhanh đến mất kiểm soát, lại muốn nôn nóng bày tỏ lòng mình, chẳng được thì cũng thôi.. Mai Hàm Tuyết yêu mỹ nhân nhất, người này lại là một mỹ nhân xinh đẹp nhất.

“Kỳ lạ thật, Khương chưởng môn, sao mạch của ngài cũng đập nhanh vậy?” Chẳng biết là Mai Hàm Tuyết đứng trước lòng cảm mến bất chợt này thì não rớt ra ngoài hay thật lòng muốn trêu đùa người ta, lời thốt ra lại ngớ ngẩn đến rung trời chuyển đất. Quả không ngoài dự đoán, câu nói quăng mặt mũi của đại tôn chủ giới Tu chân xuống đáy biển kia làm Khương Hi tức phát điên!

“Ngươi cút cho ta!”

“Ngài toàn đuổi vãn bối cút, vãn bối cứ đứng ở đây ngài cũng có làm gì vãn bối đâu”

Mai Hàm Tuyết cười khe khẽ, thật ra mấy người cứ luôn miệng coi tình yêu là bệnh, trốn tránh tình yêu như thế, nhưng lại cứ không ngừng được mà để ý xem ai yêu đương rồi ngầm chẩn bệnh như ma bệnh Khương Hi này, kỳ thật có lẽ cũng mong một ngày nào đó được nâng niu một đóa đỗ nhược, nở xòe trong lòng bàn tay, đỗ nhược của riêng mình.

À cũng có thể là không, như Tiết Mông chẳng hạn, các ngươi yêu đương thì con mẹ nó tránh xa ông đây ra!

Khương Hi khẽ cụp mắt, kích động ban đầu qua đi, trái tim cũng bình tĩnh trở lại, cũng không giãy ra khỏi bàn tay của Mai Hàm Tuyết nữa. Y cân nhắc lời nói một chút, nhưng khi nói ra lại vẫn chẳng liên quan gì mấy, thế mà Mai Hàm Tuyết vẫn hiểu.

“Tiết Mông biết được sẽ rất phiền”

“Không sao đâu… Sở Tông Sư và Mặc Tông Sư cũng … nói chung cũng không phải lần đầu tiên. Hắn cũng không phải người không biết lý lẽ đâu, ngài ở với hắn lâu như vậy, còn nghi ngờ hắn?”

“Không phải…”

“Ừ, chuyện đó vãn bối biết, sẽ ổn thỏa cả thôi”

“Mai Hàn Tuyết …”

“Đại ca vốn luôn biết”

Nói mãi hắn vẫn không hiểu, Khương Hi bực mình lại nói thẳng luôn.

“Nói chung, ta có rất nhiều chuyện, không buông xuống được, càng không sẵn sàng đánh đổi. Nếu một ngày nào đó, cần đánh đổi, ta không chắc.”

“Vãn bối biết, nên chỉ muốn nói như vậy, nếu ngài không muốn phiền, vãn bối không làm phiền ngài. Còn đó là việc của vãn bối và ngài, có thể đi được đến đâu, chúng ta đi cùng nhau. Không đi được nữa, thì lại thôi.”

Lại im lặng thật lâu.

“Khương chưởng môn, mấy hôm nữa có hội hoa đăng, muốn rủ ngài cùng đi, ngài có bận gì hay không?”

“Ngày nào cũng bận”

Lại im lặng thật lâu.

“Khương chưởng môn, mùa này đỗ nhược ở Đạp Tuyết cung cũng nở đẹp rồi, hôm nào vãn bối đưa ngài đi xem nhé?”

“Đỗ nhược ở Cô Nguyệt Dạ không thiếu”

Lại im lặng thật lâu.

“Không thì vãn bối qua đọc Hậu cung Hương phi truyện với ngài cũng được”

“Ta đọc xong rồi, không muốn đọc nữa”

Lại im lặng thật lâu.

“Thế mấy bữa nữa, bệnh tái phát, vãn bối tới Cô Nguyệt Dạ tìm ngài chữa nhé?”

Lại im lặng thật lâu, mai bay đầy viện, nắng lan tràn khắp sân. Mai Hàm Tuyết cảm thấy mình sắp hết lời để thổ lộ với người ta mất rồi. Đang chuẩn bị nản lòng thoái chí mà nghĩ thêm cách khác hoặc là thôi, lại thấy Khương Hi đưa tay bắt lấy một bông mai rụng có hơi vội vã, cánh mai mong manh trắng ngần, xòe tay đưa cho hắn. Khuôn mặt có chút bất đắc dĩ, lại ánh lên chút dịu dàng. Đáy mắt giống như trong màn mưa bụi, trên lầu gác xa xôi mơ hồ, hai chén trà nóng bốc hơi nghi ngút mông lung, muốn kể cho hắn nghe thật nhiều câu chuyện xưa. Nhưng những câu chuyện ấy chưa kể được lại nghe thấy người ấy nói một câu.

“Ừ, uống hết thuốc bệnh vẫn chưa khỏi, lại qua tìm ta”

Cánh mai trắng muốt, từ tay Khương Hi lại rơi vào lòng bàn tay của Mai Hàm Tuyết. Thôi thì, được đến đâu thì hay đến đó. Đỗ nhược nở hoa tím biếc, mai trắng vờn quanh bóng nắng mơ hồ, lòng ta cũng nên thử đón nhận một nhành mai nở trái mùa.

.

.

.

Thật lâu sau đó, Mai Hàm Tuyết hỏi Khương Hi, ngày ấy vì sao đã đến mùa rồi mà đỗ nhược của Cô Nguyệt Dạ vẫn chưa nở, vậy mà Khương Hi vẫn không muốn đi ngắm đỗ nhược ở Đạp Tuyết Cung.

“Đỗ nhược chưa nở là vì chờ đợi hoa mai nở trái mùa”

“Ồ? Mấy cái đỗ nhược này cũng lì lợm thật ấy chứ, lại muốn chọn nở khi nào sao?”

“Nào phải, lì lợm là hoa mai, trồng lâu như thế không chịu nở, lại cứ phải nở trái mùa”

Mai nở trái mùa, là muốn đợi đỗ nhược cùng nhau khoe sắc.

“Khương chưởng môn, hôm nay trời mưa bay thật đẹp, vãn bối lại mắc bệnh rồi, ngài mau tới xem xem, mưa to như vậy sao lại không át được tiếng tim đập cơ chứ?”

Nở hoa hay không nở hoa, trái mùa hay đúng mùa, nở trước hay nở sau, ai chờ ai đợi cũng chẳng vui bằng những ngày cây không hoa, lá xanh rì, cùng nhau dịu dàng nhìn bốn mùa lướt qua cành cây, san sẻ những rung động khẽ khàng, những cảm xúc vụn vặt, những câu chuyện xa xôi. Tháng ngày dài rộng, non sông vô tận, chỉ mong tìm được người bầu bạn yên lặng trôi qua những ngày mưa bụi bình yên, những ngày nắng nhạt lan tràn, những tháng ngày tĩnh lặng như nước chảy trong ngần mà mát lịm nơi khe đá.

Dù nói là thế, hoa mai ở Cô Nguyệt Dạ từ lâu thật lâu, lại cứ luôn nở trái mùa.

END

Video liên quan

Chủ Đề