Vì sao nhân vật Huấn Cao lại đứng lên cầm đầu cuộc khởi nghĩa để chống lại triều đình

Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao

Đề bài: phân tách nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân”[Vận dụng lược đồ tư duy hoàn chỉnh ở phần 1 ]

Nguyễn Tuân là cây bút hoàn hảo của nền văn chương Việt Nam cả trước và sau Cách mệnh. Được mệnh danh là người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp, Nguyễn Tuân đã thổi hồn vào những trang viết mang lại cho người đọc bao hình tượng đẹp. Và đối tượng Huấn Cao trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” cũng là 1 hình tượng rực rỡ, mang vẻ đẹp tài ba và khí phách người hùng. lẫm liệt, khiến mỗi lần gấp trang sách lại ta chẳng thể nào quên.

1. Tác giả, tác phẩm

1.1. Tác giả Nguyễn Tuân[1910 – 1987] quê ở làng Mọc, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Trước Cách mệnh, Nguyễn Tuân học hết bậc thành trung, sau đấy làm nghề viết văn làm báo. Sau Cách mệnh, Nguyễn Tuân đã đi theo và chuyên dụng cho cách mệnh, dùng ngòi bút của mình để phụng sự cho sự nghiệp cứu nước. Nguyễn Tuân là 1 người nghệ sĩ tài ba suốt đời đi tìm cái đẹp. Trong suốt cuộc đời mình, Nguyễn Tuân ko dừng kiếm tìm, khám phá thêm những nét đẹp mới, làm sang giàu hơn vốn từ vị tiếng Việt. Ngôn ngữ của Nguyễn Tuân nhiều màu sắc, đa thanh, có bản lĩnh gợi cảm, gợi hình. Con người đam mê cái đẹp đấy  lại rất nặng lòng với quê hương quốc gia, với những trị giá thẩm mĩ, trị giá văn hóa ý thức dân tộc..

2. Tác phẩm

“Chữ người tử tù” là 1 truyện ngắn rực rỡ của Nguyễn Tuân, được in trong tập “Vang bóng 1 thời” viết 5 1938 đăng trên tin báo Tao Đàn. “Chữ người tử tù” dựng lên 1 toàn cầu giới u tối, tù ngục trong đấy kẻ tiểu nhân, bọn ác nghiệt bất chính làm chủ. Trên cái u tối đấy hiện lên 3 đốm sáng cô đơn, độc thân: Huấn Cao, người quản ngục và viên thư lại – những con người có tài và biết trong tài, có nghĩa khí và biết trong nghĩa khí. Họ trùng hợp gặp nhau trong 1 tình thế trái ngang, từ chỗ nghi hoặc nhau, đối địch nhau, dần dần đi tới hiểu nhau và biến thành tri âm. Chính cảnh huống lạ mắt này đã nổi trội vẻ đẹp hình tượng đối tượng Huấn Cao và làm sáng rõ tấm lòng biệt nhỡn liên tài của viên quản ngục, cùng lúc cũng thể thâm thúy chủ đề tác phẩm.

2. Phân tích đối tượng Huấn Cao

2.1. Nguyên mẫu

Hình tượng nhân vật Huấn Cao được xây dựng trên nguyên mẫu là Cao Bá Quát – 1 nhà Nho kiệt xuất, nghệ sĩ tài ba và khí phách, thi sĩ tài năng với tâm hồn khoáng đạt mẫn cảm với cái mới, cái lạ, lừng danh 1 thời. Cao Bá Quát chính là người người hùng đa tài, từng tham dự cuộc khởi nghĩa của dân cày do Lê Duy Cự cầm đầu 5 1854 sau bị làm thịt và bị triều đình Tự Đức ra lệnh tru di tam tộc. Từ nguyên mẫu Cao Bá Quát, nhà văn xây dựng đối tượng Huấn Cao bằng văn pháp lãng mạn nhưng cốt yếu là nghệ thuật thổi phồng lý tưởng hóa để sáng hình thành 1 hình tượng mang vẻ đẹp lý tưởng. Từ lựa chọn và tổng hợp để xây dựng 1 mẫu người đại diện cho chủ nghĩa yêu nước và nhân bản theo kiểu Nguyễn Tuân: mẫu người khí phách hài hòa thiên lương. Nhưng vượt lên trên khuôn mẫu có thực đấy, Huấn Cao trong tác phẩm của Nguyễn Tuân là 1 hình tượng nghệ thuật đẹp tươi.

2.2. Huấn Cao –nghệ sĩ tài ba trong nghệ thuật thư pháp

Viết chữ đẹp là 1 nghệ thuật mang đậm văn hóa, bản sắc dân tộc. Chữ được viết ở đây thường là chữ Hán được thể hiện trên khung lụa hoặc giấy theo nhiều kiểu, được treo trong nhà như 1 bức tranh đẹp. Nét căn bản trong cá tính nghệ sĩ của Nguyễn Tuân là luôn nhìn nhận con người hầu nhân phẩm nghệ sĩ tài ba. Các đối tượng trong toàn cầu nghệ thuật của Nguyễn Tuân đều là những con người tài ba, a ma tơ và hình ảnh Huấn Cao trong toàn cầu đấy rực sáng như 1 đại diện điển hình nhất.

Với văn pháp lý tưởng hóa, Nguyễn Tuân đã khắc họa đối tượng Huấn Cao, 1 con người mang phẩm chất tài ba siêu đẳng, người đứng đầu nghệ thuật thư pháp. Tài năng của Huấn Cao được nhà văn truyền tụng bằng nhiều cách, lúc thì gián tiếp: “Hay là cái người nhưng vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và đẹp đấy ko?, lúc thì trực tiếp mô tả: Người khắp vùng tỉnh Sơn khen người tử tù có tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp, có được chữ ông Huấn nhưng treo là có 1 bảo vật trên đời, chữ ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm. Nhưng nét lạ mắt ở con người tài ba đấy là chữ Huấn Cao in đậm dấu ấn tư cách của người viết: “Những nét chữ vuông vắn, tươi tỉnh nó nói lên những cái hoài bão vùng vẫy của 1 đời con người”.

Chữ của họa sĩ thư pháp tầm thường chỉ phản chiếu 1 bình diện của nhân phẩm tài ba, chữ của Huấn Cao dị biệt hơn ở chỗ biểu lộ tính cách và nhân phẩm của con người. Và vì những dòng chữ đấy nhưng ngục quân đã bất chấp mọi gian nguy dám đánh đổi tính mệnh của mình để biệt đãi 1 người tù có tiếng rằng gian nguy của triều đình. Sự nhẫn nại, cố gắng và lòng can đảm của viên quản ngục trình bày trị giá của cái đẹp trong từng con chữ của Huấn Cao.

Cái tài viết chữ đẹp của người tử tù được lưu truyền trong dân gian như 1 huyền thoại đã văng vẳng tới cả chốn tù ngục – nơi thường chỉ dành cho cái ác và cái xấu. Nét chữ của Huấn Cao đẹp tới nỗi làm người ta có thể đặt cao hơn sinh mạng và danh dự. Nét đẹp đấy có ý nghĩa hết sức béo với cuộc đời còn đó vì con người.

Không phải ngẫu nhiên, khi mà giới thiệu Huấn Cao, con người lừng danh về tài nghệ thư pháp, tác giả bỗng để cho đối tượng thư lại trằm trồ về cái tài bẻ khóa, vượt ngục của Huấn Cao, cụ thể này phải được hiểu như 1 cách trình bày lạ mắt, đẩy lên cao độ nhân phẩm nghệ sĩ tài ba của đối tượng.

Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao

Huấn Cao ko mang trong mình nhân phẩm tài ba nghệ sĩ của 1 kiểu người nghệ sĩ tài ba thông thường, con người đấy thực sự là 1 đấng tài ba siêu đẳng, chọc trời khuấy nước. Đấy là người người hùng Có tài”phá cũi sổ lồng” nhưng cũng lại là người nghệ sĩ có tài thảo nên những nét chữ phượng múa rồng bay.

Huấn Cao là 1 đối tượng đặc thù của đời văn Nguyễn Tuân. Qua đối tượng này, nhà văn đã trình bày thái độ trân trọng, hâm mộ đối với nhân phẩm tài ba của con người, cho nên ngay từ những dòng đầu của thiên truyện Nguyễn Tuân đã dành để truyền tụng tài năng của đối tượng chính.

2.3. Huấn Cao -người có tâm hồn trắng trong, cao đẹp. 

Nguyễn Tuân mô tả Huấn Cao như người nghĩa sĩ có nhân phẩm “Vô úy” và 1 con người mang vẻ đẹp thiên lương trong sáng. Huấn Cao với tài năng viết chữ đẹp bẩm tính mà ông chẳng phải người dễ dàng cho chữ. Cả đời mình Huấn Cao mới chỉ viết 1 bức trung đường và 2 bộ tứ bình cho những tri âm. Lẽ sống của ông “nhất sinh ko vì vàng ngọc hay quyền thế nhưng ép mình viết câu đối bao giờ”.

Huấn Cao chỉ cho chữ những người biết trân trọng cái tài và yêu mến cái đẹp. Ban đầu, Huấn Cao tỏ ra khinh bạc tới điều vì tưởng rằng viên quản ngục này cũng giống như bao quan ngục khác chỉ biết sống bằng lọc lừa và tàn nhẫn. Ông đã từng tỏ ra khinh miệt tới tàn nhẫn để chứng tỏ cái khí phách ko biết sợ uy quyền và cái chết của mình: “Ta chỉ muốn có 1 điều. Là nhà người đừng đặt chân vào đây”.

Nhưng lúc nhìn thấy quản ngục bên ngoài khoác áo ngục quan nhưng bên trong mang tấm lòng biết quý cái tài, cái tâm, cái khí phách và cái đẹp thì chính ông lại đổi hẳn thái độ: “Ta cảm cái lòng biệt nhỡn liên tài của các ngươi. Nào ta có biết đâu 1 người như thầy quản đây cơ mà có những thị hiếu cao quý tương tự. Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất 1 tấm lòng trong người đời”.

Con người ko sợ cái chết, ko cúi đầu trước quyền uy, danh vọng mà lại sợ phụ tấm lòng của người khác. Huấn Cao khí phách hiên ngang mà ko lạnh lùng lạ lẫm bởi tấm lòng và tình người đáng trân trọng. Huấn Cao chẳng phải người đơn giản cho Chữ mà trước thị hiếu cao quý và tấm lòng của viên quản ngục, ông chẳng những nhận lời để lại những nét chữ cuối cùng của cuộc đời mình nhưng còn day dứt, hối hận.

Chỉ Có tấm lòng chân tình, thái độ trân trọng cái tài, cái đẹp mới là những điều có thể khuất phục được Huấn Cao. Cho chữ viên quản ngục nghĩa là Huấn Cao đã coi ngục quan là tri âm của mình. Huấn Cao ko chỉ là người có cái tâm nhưng còn là người hệ lụy bởi chữ tâm. Những người có tâm trên đời thì ko chỉ biết trong cái tâm của người khác nhưng còn rất sợ mình phụ tấm lòng dù chỉ là người trong người đời.

Đây là nét đẹp thiên nhiên trời phú để người có tâm trở thành là 1 tư cách nhưng thời bấy giờ người ta vẫn gọi là thiên lương. Phẩm chất đấy khiến ta  ko kinh ngạc lúc Huấn Cao ko chỉ cho chữ nhưng còn khuyên quản ngạc những lời chí tình như đối với 1 tri kỉ: “Tôi bảo thực đó, thầy Quản nên tìm về nhà quê nhưng ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ tới chuyện chơi chữ. ở đây, khó giữ cho thiên lương lành vững và rồi cũng tới tèm lem cái đời lương thiện đi”.

Vẻ đẹp thiên lương của Huấn Cao Còn trình bày ở tâm hồn tinh tế, mẫn cảm với cái đẹp và cuộc đời của 1 kẻ “làm giặc”, chống lại triều đình phong kiến hung tàn, Huấn Cao dĩ nhiên phải chịu đựng bao thách thức, gian khổ và cuộc sống hà khắc nơi chiến địa, rồi bao tra tấn, đọa đày ở chốn ngục tù. Những tâm hồn của người tù đấy vẫn chẳng phải khô giòn trước cái đẹp.

Án xử tử treo lửng lơ trên đầu, thậm chí ngay cả lúc biết rằng sau buổi sáng ngày hôm sau mình đã ko còn sống trên đời nữa mà Huấn Cao đã thực thụ rung động bởi hương mực, đắm chìm trong cái khí tiết tinh túy của ý thức:”Thoi mực, thầy sắm ở đâu nhưng tốt và thơm quá. Thầy có thấy mùi thơm ở chậu mực bốc lên ko?” Những lời nhận xét tinh tế, cùng lúc cũng là những lời san sớt vốn chỉ dành cho bằng hữu tri âm, tâm đắc trên đời.

2.4. Huấn Cao – 1 người hùng có khí phách hiên ngang

Hình tượng Huấn Cao gây ấn tượng mạnh bởi ông ko chỉ là 1 con người mang nhân phẩm tài ba nhưng còn là con người mang nét đẹp của khí phách với tính cách ngang tàng, ngạo nghễ. Huấn Cao đã từng đứng đầu 1 cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình. Ông luôn có lý tưởng sống cao cả, dám hi sinh hạnh phúc riêng vì sự nghiệp béo. 

Hình ảnh của Huấn Cao khiến ta nghĩ nhiều tới người người hùng Từ Hải trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Dư: “Chọc trời khuấy nước mặc dù Ngang dọc nào biết trên đầu có người nào”Tới cả lúc bị bắt giam, Huấn Cao vẫn phải khiến thầy thư lại ko khỏi lo âu: “Thầy liệu cái buồng giam đấy có cầm giữ nổi 1 tên tù có tiếng rằng gian nguy ko? Thầy có nghe người ta đồn Huấn Cao ngoài cái tài viết chữ lại còn có cái tài bẻ khóa và vượt ngục nữa ko?”

Huấn Cao vẫn vẹn nguyên khí phách thuở bình sinh nhưng có nhẽ chưa 1 phạm nhân nào dám làm. Động tác dỗ gông lạnh lùng, mạnh bạo:”chúc mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá đánh thuỳnh 1 cái”.

Huấn Cao lạnh lùng, thái độ ko thèm để mắt gì, ko thèm chấp câu nói của tên lính dẫn giải phạm nhân. Ông đã trút tất cả sự giận duy khinh bỉ của mình đối với bọn lính vào hành động thúc gông xuống nền đá đánh thuỳnh 1 cái. Hành động đấy chỉ có ở con người chẳng phải tỏ ra run sợ trước sự dọa nạt của kẻ giữ tù. Mấy tiếng pháp trường ko làm ông run sợ. Dũng khí đấy người nào hơn? Tư thế mắng quản ngục uy phong như lúc ra lệnh:”Người hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có 1 điều.

Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây” Cốt cách thung dung, tự tại trình bày ở cách ăn uống như người làm chủ ngục thất: “mặc nhiên nhận rượu thịt, coi như đấy là 1 việc vẫn làm trong cái hứng bình khi chưa bị giam cấm. “Có mấy người nào, trước cái chết đã được báo trước chỉ còn tính từng ngày có được khả năng đấy?”  

Khí phách của Huấn Cao còn trình bày ở tư thế viết chữ phóng túng, vô hiệu hóa thần thế của nhà tù. Mặc dầu cố đeo gông, chân vướng xiềng những nét bút vẫn trình bày những cái hoài bão vùng vẫy của 1 đời con người. Huấn Cao ở trong 1 cảnh ngộ đặc biệt trong khi quyền tự do ko có, quyền sống cũng ko còn, đang phải đương đầu với cái chết chỉ qua quãng thời kì ngắn ngủi tính bằng ngày đêm mà chưa 1 giây phút nào con người đấy tỏ ra khiếp sợ cái chết hay 1 thứ quyền lực vô hình nào.

Người xưa có câu”Hùm thiêng lúc đã sa cơ cũng hèn” mà có nhẽ điều đấy là ko đúng với Huấn Cao. Diễn ra từ cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình cho tới lúc biến thành 1 tử tù đang hy vọng cái chết, Huấn Cao vẫn giữ nguyên 1 tư thế hiên ngang, 1 phong độ đĩnh đạc, đường hoàng, 1 nét ngông của 1 con người có khả năng và khí phách.

3. Bình chọn

3.1. Nội dung

Huấn Cao là 1 đối tượng đặc thù trong suốt đời văn Nguyễn Tuân. Trong suốt hành trình đi tìm cái đẹp, nhà văn đã bắt gặp 1 Huấn Cao – 1 người nghệ sĩ tài ba chân chính, 1 người hùng đội trời đạp đất hiếm thấy trong người đời. Huấn Cao là 1 tử tù đặc thù ko chỉ của riêng viên quản ngục nhưng với tất cả mọi người bởi ở con người đấy tụ hội tất cả những vẻ đẹp cao quý, tài năng, khí phách, thiên lương. Đấy là 1 vẻ đẹp oai nghi, đặc sắc hiếm có trong toàn cầu đối tượng của Nguyễn Tuân, là 1 “Ngôi sao chính vị” trong truyện ngắn này.

3.2 Nghệ thuật

Huấn Cao được Nguyễn Tuân xây dựng bằng văn pháp và cảm hứng lãng mạn, mang vẻ đẹp lý tưởng hóa vừa là 1 nghệ sĩ tài ba vừa là 1 người hùng anh hào. Nhân vật được đặt trong tư thế đối lập với cảnh ngộ và vị thế để rạng ngời như ngôi sao giữa bầu trời đêm. Nhà văn cũng đã đặt đối tượng của mình vào 1 cảnh huống đặc thù, là sự gặp mặt kì dị giữa viên quản ngục và tử tù để đối tượng tự biểu lộ tính cách, nhân phẩm.

Nhân vật Huấn Cao với những nhân phẩm đẹp tươi, trình bày tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân là tượng trưng cho sự thắng lợi của cái tài, cái đẹp, cái tâm trước cái thế tục bẩn thỉu, của khí phách ngang tàng trước lề thói bầy tớ. Đây là lý tưởng thẩm mĩ của nhà văn, là ý nghĩa tư tưởng của hình tượng. Xây dựng đối tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân cũng gián. tiếp biểu lộ tình cảm yêu nước và ý thức dân tộc thầm kín của mình.

Tham gia khóa học bình giảng 12 không lấy phí của Hocvan12

Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao

Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao Đề bài: phân tách nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân”[Vận dụng lược đồ tư duy hoàn chỉnh ở phần 1 ] a/ Mở bài  Nguyễn Tuân là cây bút hoàn hảo của nền văn chương Việt Nam cả trước và sau Cách mệnh. Được mệnh danh là người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp, Nguyễn Tuân đã thổi hồn vào những trang viết mang lại cho người đọc bao hình tượng đẹp. Và đối tượng Huấn Cao trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” cũng là 1 hình tượng rực rỡ, mang vẻ đẹp tài ba và khí phách người hùng. lẫm liệt, khiến mỗi lần gấp trang sách lại ta chẳng thể nào quên. b/ Thân bài 1. Tác giả, tác phẩm 1.1. Tác giả Nguyễn Tuân[1910 – 1987] quê ở làng Mọc, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Trước Cách mệnh, Nguyễn Tuân học hết bậc thành trung, sau đấy làm nghề viết văn làm báo. Sau Cách mệnh, Nguyễn Tuân đã đi theo và chuyên dụng cho cách mệnh, dùng ngòi bút của mình để phụng sự cho sự nghiệp cứu nước. Nguyễn Tuân là 1 người nghệ sĩ tài ba suốt đời đi tìm cái đẹp. Trong suốt cuộc đời mình, Nguyễn Tuân ko dừng kiếm tìm, khám phá thêm những nét đẹp mới, làm sang giàu hơn vốn từ vị tiếng Việt. Ngôn ngữ của Nguyễn Tuân nhiều màu sắc, đa thanh, có bản lĩnh gợi cảm, gợi hình. Con người đam mê cái đẹp đấy  lại rất nặng lòng với quê hương quốc gia, với những trị giá thẩm mĩ, trị giá văn hóa ý thức dân tộc.. 2. Tác phẩm “Chữ người tử tù” là 1 truyện ngắn rực rỡ của Nguyễn Tuân, được in trong tập “Vang bóng 1 thời” viết 5 1938 đăng trên tin báo Tao Đàn. “Chữ người tử tù” dựng lên 1 toàn cầu giới u tối, tù ngục trong đấy kẻ tiểu nhân, bọn ác nghiệt bất chính làm chủ. Trên cái u tối đấy hiện lên 3 đốm sáng cô đơn, độc thân: Huấn Cao, người quản ngục và viên thư lại – những con người có tài và biết trong tài, có nghĩa khí và biết trong nghĩa khí. Họ trùng hợp gặp nhau trong 1 tình thế trái ngang, từ chỗ nghi hoặc nhau, đối địch nhau, dần dần đi tới hiểu nhau và biến thành tri âm. Chính cảnh huống lạ mắt này đã nổi trội vẻ đẹp hình tượng đối tượng Huấn Cao và làm sáng rõ tấm lòng biệt nhỡn liên tài của viên quản ngục, cùng lúc cũng thể thâm thúy chủ đề tác phẩm. 2. Phân tích đối tượng Huấn Cao 2.1. Nguyên mẫu Hình tượng nhân vật Huấn Cao được xây dựng trên nguyên mẫu là Cao Bá Quát – 1 nhà Nho kiệt xuất, nghệ sĩ tài ba và khí phách, thi sĩ tài năng với tâm hồn khoáng đạt mẫn cảm với cái mới, cái lạ, lừng danh 1 thời. Cao Bá Quát chính là người người hùng đa tài, từng tham dự cuộc khởi nghĩa của dân cày do Lê Duy Cự cầm đầu 5 1854 sau bị làm thịt và bị triều đình Tự Đức ra lệnh tru di tam tộc. Từ nguyên mẫu Cao Bá Quát, nhà văn xây dựng đối tượng Huấn Cao bằng văn pháp lãng mạn nhưng cốt yếu là nghệ thuật thổi phồng lý tưởng hóa để sáng hình thành 1 hình tượng mang vẻ đẹp lý tưởng. Từ lựa chọn và tổng hợp để xây dựng 1 mẫu người đại diện cho chủ nghĩa yêu nước và nhân bản theo kiểu Nguyễn Tuân: mẫu người khí phách hài hòa thiên lương. Nhưng vượt lên trên khuôn mẫu có thực đấy, Huấn Cao trong tác phẩm của Nguyễn Tuân là 1 hình tượng nghệ thuật đẹp tươi. 2.2. Huấn Cao –nghệ sĩ tài ba trong nghệ thuật thư pháp Viết chữ đẹp là 1 nghệ thuật mang đậm văn hóa, bản sắc dân tộc. Chữ được viết ở đây thường là chữ Hán được thể hiện trên khung lụa hoặc giấy theo nhiều kiểu, được treo trong nhà như 1 bức tranh đẹp. Nét căn bản trong cá tính nghệ sĩ của Nguyễn Tuân là luôn nhìn nhận con người hầu nhân phẩm nghệ sĩ tài ba. Các đối tượng trong toàn cầu nghệ thuật của Nguyễn Tuân đều là những con người tài ba, a ma tơ và hình ảnh Huấn Cao trong toàn cầu đấy rực sáng như 1 đại diện điển hình nhất. Với văn pháp lý tưởng hóa, Nguyễn Tuân đã khắc họa đối tượng Huấn Cao, 1 con người mang phẩm chất tài ba siêu đẳng, người đứng đầu nghệ thuật thư pháp. Tài năng của Huấn Cao được nhà văn truyền tụng bằng nhiều cách, lúc thì gián tiếp: “Hay là cái người nhưng vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và đẹp đấy ko?, lúc thì trực tiếp mô tả: Người khắp vùng tỉnh Sơn khen người tử tù có tài viết chữ rất nhanh, rất đẹp, có được chữ ông Huấn nhưng treo là có 1 bảo vật trên đời, chữ ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm. Nhưng nét lạ mắt ở con người tài ba đấy là chữ Huấn Cao in đậm dấu ấn tư cách của người viết: “Những nét chữ vuông vắn, tươi tỉnh nó nói lên những cái hoài bão vùng vẫy của 1 đời con người”. Chữ của họa sĩ thư pháp tầm thường chỉ phản chiếu 1 bình diện của nhân phẩm tài ba, chữ của Huấn Cao dị biệt hơn ở chỗ biểu lộ tính cách và nhân phẩm của con người. Và vì những dòng chữ đấy nhưng ngục quân đã bất chấp mọi gian nguy dám đánh đổi tính mệnh của mình để biệt đãi 1 người tù có tiếng rằng gian nguy của triều đình. Sự nhẫn nại, cố gắng và lòng can đảm của viên quản ngục trình bày trị giá của cái đẹp trong từng con chữ của Huấn Cao. Cái tài viết chữ đẹp của người tử tù được lưu truyền trong dân gian như 1 huyền thoại đã văng vẳng tới cả chốn tù ngục – nơi thường chỉ dành cho cái ác và cái xấu. Nét chữ của Huấn Cao đẹp tới nỗi làm người ta có thể đặt cao hơn sinh mạng và danh dự. Nét đẹp đấy có ý nghĩa hết sức béo với cuộc đời còn đó vì con người. Không phải ngẫu nhiên, khi mà giới thiệu Huấn Cao, con người lừng danh về tài nghệ thư pháp, tác giả bỗng để cho đối tượng thư lại trằm trồ về cái tài bẻ khóa, vượt ngục của Huấn Cao, cụ thể này phải được hiểu như 1 cách trình bày lạ mắt, đẩy lên cao độ nhân phẩm nghệ sĩ tài ba của đối tượng. Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao Huấn Cao ko mang trong mình nhân phẩm tài ba nghệ sĩ của 1 kiểu người nghệ sĩ tài ba thông thường, con người đấy thực sự là 1 đấng tài ba siêu đẳng, chọc trời khuấy nước. Đấy là người người hùng Có tài”phá cũi sổ lồng” nhưng cũng lại là người nghệ sĩ có tài thảo nên những nét chữ phượng múa rồng bay. Huấn Cao là 1 đối tượng đặc thù của đời văn Nguyễn Tuân. Qua đối tượng này, nhà văn đã trình bày thái độ trân trọng, hâm mộ đối với nhân phẩm tài ba của con người, cho nên ngay từ những dòng đầu của thiên truyện Nguyễn Tuân đã dành để truyền tụng tài năng của đối tượng chính. 2.3. Huấn Cao -người có tâm hồn trắng trong, cao đẹp.  Nguyễn Tuân mô tả Huấn Cao như người nghĩa sĩ có nhân phẩm “Vô úy” và 1 con người mang vẻ đẹp thiên lương trong sáng. Huấn Cao với tài năng viết chữ đẹp bẩm tính mà ông chẳng phải người dễ dàng cho chữ. Cả đời mình Huấn Cao mới chỉ viết 1 bức trung đường và 2 bộ tứ bình cho những tri âm. Lẽ sống của ông “nhất sinh ko vì vàng ngọc hay quyền thế nhưng ép mình viết câu đối bao giờ”. Huấn Cao chỉ cho chữ những người biết trân trọng cái tài và yêu mến cái đẹp. Ban đầu, Huấn Cao tỏ ra khinh bạc tới điều vì tưởng rằng viên quản ngục này cũng giống như bao quan ngục khác chỉ biết sống bằng lọc lừa và tàn nhẫn. Ông đã từng tỏ ra khinh miệt tới tàn nhẫn để chứng tỏ cái khí phách ko biết sợ uy quyền và cái chết của mình: “Ta chỉ muốn có 1 điều. Là nhà người đừng đặt chân vào đây”. Nhưng lúc nhìn thấy quản ngục bên ngoài khoác áo ngục quan nhưng bên trong mang tấm lòng biết quý cái tài, cái tâm, cái khí phách và cái đẹp thì chính ông lại đổi hẳn thái độ: “Ta cảm cái lòng biệt nhỡn liên tài của các ngươi. Nào ta có biết đâu 1 người như thầy quản đây cơ mà có những thị hiếu cao quý tương tự. Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất 1 tấm lòng trong người đời”. Con người ko sợ cái chết, ko cúi đầu trước quyền uy, danh vọng mà lại sợ phụ tấm lòng của người khác. Huấn Cao khí phách hiên ngang mà ko lạnh lùng lạ lẫm bởi tấm lòng và tình người đáng trân trọng. Huấn Cao chẳng phải người đơn giản cho Chữ mà trước thị hiếu cao quý và tấm lòng của viên quản ngục, ông chẳng những nhận lời để lại những nét chữ cuối cùng của cuộc đời mình nhưng còn day dứt, hối hận. Chỉ Có tấm lòng chân tình, thái độ trân trọng cái tài, cái đẹp mới là những điều có thể khuất phục được Huấn Cao. Cho chữ viên quản ngục nghĩa là Huấn Cao đã coi ngục quan là tri âm của mình. Huấn Cao ko chỉ là người có cái tâm nhưng còn là người hệ lụy bởi chữ tâm. Những người có tâm trên đời thì ko chỉ biết trong cái tâm của người khác nhưng còn rất sợ mình phụ tấm lòng dù chỉ là người trong người đời. Đây là nét đẹp thiên nhiên trời phú để người có tâm trở thành là 1 tư cách nhưng thời bấy giờ người ta vẫn gọi là thiên lương. Phẩm chất đấy khiến ta  ko kinh ngạc lúc Huấn Cao ko chỉ cho chữ nhưng còn khuyên quản ngạc những lời chí tình như đối với 1 tri kỉ: “Tôi bảo thực đó, thầy Quản nên tìm về nhà quê nhưng ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ tới chuyện chơi chữ. ở đây, khó giữ cho thiên lương lành vững và rồi cũng tới tèm lem cái đời lương thiện đi”. Vẻ đẹp thiên lương của Huấn Cao Còn trình bày ở tâm hồn tinh tế, mẫn cảm với cái đẹp và cuộc đời của 1 kẻ “làm giặc”, chống lại triều đình phong kiến hung tàn, Huấn Cao dĩ nhiên phải chịu đựng bao thách thức, gian khổ và cuộc sống hà khắc nơi chiến địa, rồi bao tra tấn, đọa đày ở chốn ngục tù. Những tâm hồn của người tù đấy vẫn chẳng phải khô giòn trước cái đẹp. Án xử tử treo lửng lơ trên đầu, thậm chí ngay cả lúc biết rằng sau buổi sáng ngày hôm sau mình đã ko còn sống trên đời nữa mà Huấn Cao đã thực thụ rung động bởi hương mực, đắm chìm trong cái khí tiết tinh túy của ý thức:”Thoi mực, thầy sắm ở đâu nhưng tốt và thơm quá. Thầy có thấy mùi thơm ở chậu mực bốc lên ko?” Những lời nhận xét tinh tế, cùng lúc cũng là những lời san sớt vốn chỉ dành cho bằng hữu tri âm, tâm đắc trên đời. 2.4. Huấn Cao – 1 người hùng có khí phách hiên ngang Hình tượng Huấn Cao gây ấn tượng mạnh bởi ông ko chỉ là 1 con người mang nhân phẩm tài ba nhưng còn là con người mang nét đẹp của khí phách với tính cách ngang tàng, ngạo nghễ. Huấn Cao đã từng đứng đầu 1 cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình. Ông luôn có lý tưởng sống cao cả, dám hi sinh hạnh phúc riêng vì sự nghiệp béo.  Hình ảnh của Huấn Cao khiến ta nghĩ nhiều tới người người hùng Từ Hải trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Dư: “Chọc trời khuấy nước mặc dù Ngang dọc nào biết trên đầu có người nào”Tới cả lúc bị bắt giam, Huấn Cao vẫn phải khiến thầy thư lại ko khỏi lo âu: “Thầy liệu cái buồng giam đấy có cầm giữ nổi 1 tên tù có tiếng rằng gian nguy ko? Thầy có nghe người ta đồn Huấn Cao ngoài cái tài viết chữ lại còn có cái tài bẻ khóa và vượt ngục nữa ko?” Huấn Cao vẫn vẹn nguyên khí phách thuở bình sinh nhưng có nhẽ chưa 1 phạm nhân nào dám làm. Động tác dỗ gông lạnh lùng, mạnh bạo:”chúc mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá đánh thuỳnh 1 cái”. Huấn Cao lạnh lùng, thái độ ko thèm để mắt gì, ko thèm chấp câu nói của tên lính dẫn giải phạm nhân. Ông đã trút tất cả sự giận duy khinh bỉ của mình đối với bọn lính vào hành động thúc gông xuống nền đá đánh thuỳnh 1 cái. Hành động đấy chỉ có ở con người chẳng phải tỏ ra run sợ trước sự dọa nạt của kẻ giữ tù. Mấy tiếng pháp trường ko làm ông run sợ. Dũng khí đấy người nào hơn? Tư thế mắng quản ngục uy phong như lúc ra lệnh:”Người hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có 1 điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây” Cốt cách thung dung, tự tại trình bày ở cách ăn uống như người làm chủ ngục thất: “mặc nhiên nhận rượu thịt, coi như đấy là 1 việc vẫn làm trong cái hứng bình khi chưa bị giam cấm. “Có mấy người nào, trước cái chết đã được báo trước chỉ còn tính từng ngày có được khả năng đấy?”   Khí phách của Huấn Cao còn trình bày ở tư thế viết chữ phóng túng, vô hiệu hóa thần thế của nhà tù. Mặc dầu cố đeo gông, chân vướng xiềng những nét bút vẫn trình bày những cái hoài bão vùng vẫy của 1 đời con người. Huấn Cao ở trong 1 cảnh ngộ đặc biệt trong khi quyền tự do ko có, quyền sống cũng ko còn, đang phải đương đầu với cái chết chỉ qua quãng thời kì ngắn ngủi tính bằng ngày đêm mà chưa 1 giây phút nào con người đấy tỏ ra khiếp sợ cái chết hay 1 thứ quyền lực vô hình nào. Người xưa có câu”Hùm thiêng lúc đã sa cơ cũng hèn” mà có nhẽ điều đấy là ko đúng với Huấn Cao. Diễn ra từ cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình cho tới lúc biến thành 1 tử tù đang hy vọng cái chết, Huấn Cao vẫn giữ nguyên 1 tư thế hiên ngang, 1 phong độ đĩnh đạc, đường hoàng, 1 nét ngông của 1 con người có khả năng và khí phách. 3. Bình chọn 3.1. Nội dung Huấn Cao là 1 đối tượng đặc thù trong suốt đời văn Nguyễn Tuân. Trong suốt hành trình đi tìm cái đẹp, nhà văn đã bắt gặp 1 Huấn Cao – 1 người nghệ sĩ tài ba chân chính, 1 người hùng đội trời đạp đất hiếm thấy trong người đời. Huấn Cao là 1 tử tù đặc thù ko chỉ của riêng viên quản ngục nhưng với tất cả mọi người bởi ở con người đấy tụ hội tất cả những vẻ đẹp cao quý, tài năng, khí phách, thiên lương. Đấy là 1 vẻ đẹp oai nghi, đặc sắc hiếm có trong toàn cầu đối tượng của Nguyễn Tuân, là 1 “Ngôi sao chính vị” trong truyện ngắn này. 3.2 Nghệ thuật Huấn Cao được Nguyễn Tuân xây dựng bằng văn pháp và cảm hứng lãng mạn, mang vẻ đẹp lý tưởng hóa vừa là 1 nghệ sĩ tài ba vừa là 1 người hùng anh hào. Nhân vật được đặt trong tư thế đối lập với cảnh ngộ và vị thế để rạng ngời như ngôi sao giữa bầu trời đêm. Nhà văn cũng đã đặt đối tượng của mình vào 1 cảnh huống đặc thù, là sự gặp mặt kì dị giữa viên quản ngục và tử tù để đối tượng tự biểu lộ tính cách, nhân phẩm. c/ Kết bài Nhân vật Huấn Cao với những nhân phẩm đẹp tươi, trình bày tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân là tượng trưng cho sự thắng lợi của cái tài, cái đẹp, cái tâm trước cái thế tục bẩn thỉu, của khí phách ngang tàng trước lề thói bầy tớ. Đây là lý tưởng thẩm mĩ của nhà văn, là ý nghĩa tư tưởng của hình tượng. Xây dựng đối tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân cũng gián. tiếp biểu lộ tình cảm yêu nước và ý thức dân tộc thầm kín của mình. Tham gia khóa học bình giảng 12 không lấy phí của Hocvan12 Phân tích hình tượng đối tượng Huấn Cao

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Phân #tích #hình #tượng #nhân #vật #Huấn #Cao #của #học #sinh #giỏi

  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Bản
  • #Phân #tích #hình #tượng #nhân #vật #Huấn #Cao #của #học #sinh #giỏi

Video liên quan

Chủ Đề