Cha ho ly me phuc hac song sinh bao bao

  Tự cuộn trang   Exit 

Cung Cảnh Hàn nhíu mày, dù đã quá quen với tính cách thay đổi đề tài nói chuyện như chong chóng của Nhiên Nhật Phong nhưng anh vẫn khó thích ứng. "Này, cậu sửa cái thói nói chuyện nửa vời như thế được không? Hoặc ít nhất cũng thu liễm bớt đi chứ?"Nhiên Nhật Phong nhún nhún vai, đáp: "Tôi đã rất h.ạ.n c.h.ế rồi thưa Tổng giám đốc!" Lại không chờ Cung Cảnh Hàn tiếp tục phàn nàn, anh đã đổi trọng tâm. "Nghe Thiệu Hưng giới thiệu, cậu có vài căn nhà? Thế này đi, để 1 căn cho tôi thuê, tôi sẽ không đến nhà cậu nữa."Cung Cảnh Hàn bóp trán, rốt cuộc ngày xưa thế quái nào anh lại kết bạn với con người này chứ? Thở dài, Cung Cảnh Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho thư ký sắp xếp chỗ ở cho bạn thân kiêm quân sư.Nhiên Nhật Phong như nhớ ra cái gì, vội nói: "Cảnh Hàn, chọn cho tôi ngôi nhà nào có sân vườn đó, càng nhiều cây càng tốt!"Cung Cảnh Hàn nghiêng mặt nhìn Nhiên Nhật Phong, nểu anh chưa bị mất trí nhớ thì hình như cậu ta không phải dạng người ưa thích nghệ thuật cây cảnh a.Nhiên Nhật Phong xua tay, úp úp mở mở nói: "Sau nàu cậu sẽ hiểu." Nhỏ giọng bổ sung thêm: "Biết đâu nhờ vậy mà có thể tránh một kiếp a!"Thấy Nhiên Nhật Phong không chịu trả lời, Cung Cảnh Hàn cũng lười hỏi thêm. Ít ra, so với việc cùng một người đàn ông sống chung một nhà thì một căn biệt thự ngoại cảnh chẳng là gì.Thế mới nói, chơi với quan được ở nhà quan a.Mười phút sau, Nhiên Nhật Phong thong dong ra khỏi phòng Tổng giám đốc N.W mà không chịu bất kỳ thương tổn nào. Chuyện này lập tức được tập đoàn nhân viên ưa buôn dưa lê trong công ty loan truyền và thổi phồng. Đến nỗi ngay hôm sau xuất hiện tin đồn Tổng giám đốc thực ra chỉ thích mỹ nam. Chi tiết này lập tức được các hủ nữ nâng cấp thành một 'thiên tình sử đam mỹ' - câu chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai và 'nàng' Lọ Lem nào đó.Trí tưởng tượng của con người tuyệt đối là vô địch mà.***Khi ba mẹ con Vân Nhàn về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc Mini Cooper đậu ngay trước cổng, cạnh xe là một người đàn ông trông có vẻ như nhân viên công ty nào đó.Ba mẹ con mở to mắt nhìn, thầm nghĩ — Gì đây? Sao lại đậu xe trước cửa nhà mình thế kia?Anh nhân viên nọ thẩy một phụ nữ dắt hai đứa trẻ 6, 7 tuổi lại gần thì đầu tiên là sững sờ, sau đó tiến đến hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Vân Nhàn?"Vân Nhàn theo thói quen nhàn nhạt gật đầu.Vân Thiên quan sát người kia và chiếc xe, cất giọng hỏi: "Chú tìm mẹ cháu ạ?" Trong đầu bé lại nghĩ — Mẹ mới về đây chắc là không có người theo đuổi tìm tới tận cửa nhanh vậy đâu nhỉ?Nếu mấy người ở đây mà biểt được bé đang nghĩ gì chắc chắn sẽ có phản ứng rất đặc sắc a.Thấy đứa bé đáng yêu nói chuyện với mình, biểu cảm trên mặt người đàn ông sáng sủa hơn, lập tức tự giới thiệu: "Tôi là nhân viên của công ty xe, sáng nay có người gọi đến chỗ chúng tôi đặt mua một chiếc Mini Cooper giao đến địa chỉ này." Vừa nói vừa chỉ biển số nhà. "Người nhận là cô Vân Nhàn. Chi phí đã được người đặt hàng thanh toán. Mời cô kí vào biên nhận." Nói xong đưa ra 1 bản biên nhận đến trước mặt Vân Nhàn.Anh em Vân Thiên nhìn nhau — Ai lại đặt mua xe cho mẹ nhỉ?Vân Nhàn hơi nhướng mày: "Tôi không có đặt mua xe.""Ách, có thể là người thân của quý khách đặt mua tặng cô."Vân Nhàn lại hỏi: "Người kia có nói là ai không?"Nhân viên lắc đầu: "Tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng."Hai bảo bảo đều biết một trong những nguyên tắc của Vân Nhàn là không nhận đồ vật không rõ nguồn gốc, cho nên trừ khi làm rõ chiếc xe này là ai đã mua, bằng không chắc chắn Vân Nhàn sẽ không bao giờ nhận.Vân Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngẩng mặt hỏi Vân Nhàn: "Mẹ, có khi nào là ông ngoại mua cho mẹ không?"Vân Thiên tiếp lời: "Cũng có khi là ông cố ạ. Dù sao ông cũng thường mua này nọ cho chúng ta mà."Cả ba mẹ con đồng thời nhớ lại hè năm ngoái ông cụ đột nhiên giao chìa khóa 1 chiếc xe siêu cấp thế giới cho Vân Nhàn, hớn hở nói: "Nhàn Nhàn, con lái thử chiếc xe này xem có thuận tay không? Nếu không ông đổi chiếc khác!"Vân Nhàn sửng sốt nhìn chiếc xe 'khủng' trước mắt, một hồi lâu mới nói: "Ông ngoại, con lái loại thường được rồi! Hơn nữa, cái này hình như không hợp với con lắm."Ông cụ tự động bỏ qua ý đầu, hăng hái thảo luận: "Hả? Con thấy chiếc này chưa vừa ý con à?" Vừa nói vừa phất tay. "Đổi cái khác là được."Vân Nhàn há miệng định phản đối, ông cụ lại nói: "A, hay cứ để chiếc này sau cho hai tiểu bảo bảo chơi a! Đúng rồi, mua thêm mấy chiếc nữa, đi chơi, đi làm phải khác nhau chứ? Còn..."Vân Nhàn vội xua tay ngăn cản ông ngoại nhà mình, sợ ông nói nữa không chừng phải mua luôn luôn cả một gara xe a: "Ông ngoại, đủ rồi đủ rồi! Chiếc này con rất thích, ông không cần mua nữa đâu."Vân Nhàn khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh đáng sợ kia, bình tĩnh nói với cậu nhân viên: "Anh chờ tôi một chút!""Quý khách cứ tự nhiên." Nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp. Dù đã cố che giấu nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo động tác của Vân Nhàn, thầm nghĩ — Dù đã gặp rất nhiều người nhưng mà chưa thấy ai có cử chỉ tao nhã vậy đâu. So với thiên kim tiểu thư còn thiên kim tiểu thư hơn a!Sự ái mộ của cậu nhân viên sao thoát khỏi ánh mắt sáng hơn đèn pha của cặp song sinh họ Vân? Vân Thiên ăn ý nhìn Vân Thần, hai bé đồng thời bước lên chắn trước Vân Nhàn, cười ngọt ngào với anh ta, hoàn toàn trở thành bóng đèn phát sáng thu hút chú ý.Vân Nhàn không có phát hiện hành động của hai bé, vì cô đang tập trung vào cuộc gọi. Hầu như tín hiệu kết nối vừa vang lên thì đầu giây bên kia đã có người tiếp máy, giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo sự yêu thương của bậc cha mẹ: "Nhàn Nhàn, con về nhà chưa?""Ba, chúng con đã về rồi. Thiên Thiên và Thần Thần ngày mai sẽ bắt đầu học tại Thiên Tinh." Vân Nhàn dịu giọng trả lời.Dường như Vân Trường rất hài lòng, hỏi tiếp: "Có người đến giao xe cho con chưa?""Xe là ba đặt ạ?" Vân Nhàn cứ tưởng là ông ngoại cơ đấy. Xem ra ám ảnh vụ việc năm đó quá sâu sắc rồi."Ừ, ba nghĩ con có xe đi sẽ tiện hơn."Vân Nhàn bất đắc dĩ, có phải gen nhà cô toàn ưa thích chơi nổi không a? Hết ông ngoại rồi ba cô đều không thể chọn cho cô 1 chiếc xe bình thường à? Vân Nhàn yếu ớt hỏi: "Ba, con đổi chiếc xe..."Vân Nhàn bên này còn chưa nói xong, Vân Trường bên kia đã cắt ngang: "Sao cơ? Con không hợp ý à? Con cứ tự nhiên đổi chiếc nào con thích, Aston ba nghe cũng được đấy."Vân Nhàn đỡ trán — Lại nữa! Có thể tưởng tượng cảnh một người lái xe hạng sang lại mặc quần áo bình dân, tay cầm hồ sơ xin việc có bao nhiêu kỳ quặc a? Ngẫm lại, tốt nhất là cứ lấy chiếc đầu cho yên lành."Ba, con lấy chiếc này được rồi ạ. Con cảm ơn ba nhiều lắm." Vân Nhàn cảm động nói."Con bé này, có phải người ngoài đâu mà khách sáo vậy? Còn là con gái của ba, không mua cho con thì mua cho ai?" Giọng nói Vân Trường có chút không hài lòng.Vân Nhàn muốn nói thêm gì đó thì nghe loáng thoáng bên kia tiếng ai đó báo Vân Trường đã đến giờ họp, cô bèn nhắc nhở ba mình chú ý ăn uống rồi cúp máy, quay sang nói với cậu nhân viên: "Cảm ơn anh đã mang xe đến tận đây!"Nhân viên nọ lắc đầu, ý bảo đây là nhiệm vụ của mình rồi đưa biên bản nhận hàng cho Vân Nhàn ký.Tiếp nhận chìa khóa, Vân Nhàn lái xe vào nhà rồi vào bếp, để hai cậu con trai 'chiêm ngưỡng' xe mới.Vân Thiên quan sát chiếc xe, xoa cái cằm mũm mỉm, giống như đang đánh giá gì đó.Vân Thần vươn tay nhẹ gõ mặt kính, nói: "Độ dày không lớn, bị vật nặng tác động nhất định sẽ bị hủy.""Này không có độ an toàn a!" Vân Thiên phàn nàn.Vân Thần liếc bé: "Cậu nghĩ xe này chở Tổng thống hay sao mà đòi hỏi nhiều vậy?""Cần đổi kính chống đạn không a?" Vân Thiên đề nghị.Vân Thần trắng mắt, đổi luôn chiếc xe nghe còn tốt hơn đó. Tuy vậy bé cũng hơi lo lắng, nếu là người bình thường có lẽ chẳng phải nghĩ nhiều, nhưng mà đối với các bé mà nói, an toàn lại là vấn đề cần hết sức chú ý. Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.Vân Thiên nâng cằm: "Ta cảm thấy, ngày mai có vẻ sẽ không an bình như hôm nay."

Chia sẻ truyện Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo - chương 46 tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !

Các bạn đang đọc truyện Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo - chương 46. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !

1 Được biết đến là 'xứ sở của lá phong đỏ', Canada nổi tiếng với những bức tranh phong cảnh thiên nhiên đẹp đến độ khiến bạn phải ngỡ ngàng. Đảo Vancouver có thành phố lớn nhất là Victoria, cũng là thủ phủ của British Columbia, đến đây bạn sẽ được thả hồn mình vào cảnh đường phố thanh bình yên ả cùng bến cảng Inner Harbour bên bờ biển Pacific tuyệt đẹp hay những vườn hoa lộng lẫy khoe sắc khắp nơi.

Chương 2

2 Ngoài cổng, một bóng dáng nhỏ nhắn như làn gió chạy vào. Đây là ai?Một lời nhắc nhở đúng lúc giải đáp vấn đề này. "Thiên Thiên, chú ý hình tượng một chút!"Chủ nhân của câu nói trên cũng không phải là lão nhân hay Vân Nhàn đang ngồi dưới mái hiên mà vọng từ ngoài cổng truyền vào.

Chương 3

3 Muốn biết cô gái áo tím là ai, trước tiên phải nói tới thân phận của Vân Nhàn. Có lẽ từ chương đầu, các bạn đã đoán được điều gì đó! Xuất thân của Vân Nhàn không hề tầm thường chút nào.

Chương 4

4 Lần đầu tiên Vân Nhàn gặp Thủy Thiên Phong, ấn tượng của cô về người bạn thân chỉ có ba chữ: quá trâu bò!Vân Nhàn chuyển vào học viện Thiên Anh [trường nội trú] năm 14 tuổi, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp hầu như cô chẳng đi đâu, cả tiểu viện nơi cô sống lúc nào cũng bao trùm bầu không khí yên tĩnh.

Chương 5

5 Cô nữ sinh ấy chính là Thủy Thiên Phong, bắt đầu từ lần gặp nhau hết sức kịch tính đó, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, dường như họ đã biết nhau từ rất lâu rồi, hiện tại chỉ là gặp lại mà thôi.

Chương 6

6 Để giúp các bạn hiểu rõ công việc của Vân Nhàn, chúng ta tìm hiểu thoáng qua về lập trình nhé!Lập trình viên là người thiết kế, xây dựng và bảo trì các chương trình máy tính [phần mềm].

Chương 7

7 Vân Thần sắc mặt không chút thay đổi, hình như đối với tác phong làm việc của Vân Thiên đã sớm quen, vẫn là ngắn gọn hỏi:"Ai?"Vân Thiên đã mút xong cây kẹo, từ trên giường bò xuống, cầm lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ rồi bưng một cốc nước uống hết.

Chương 8

8 K là thành phố phồn hoa nhất của nước N, tứ đại thế gia phân biệt chiếm cứ mỗi khu vực Đông-Tây-Nam-Bắc của thành. Các thế gia đều có điểm mạnh riêng nên không hề xảy ra tình trạng cạnh tranh cùng một lĩnh vực trên thương trường.

Chương 9

9 Vân Nhàn ngắt cuộc gọi, nhìn hai tiểu bảo bối tròn mắt hóng chuyện, cô bật cười, búng nhẹ lên trán các con. "Hai tiểu quỷ các ngươi bớt bát quái đi! Được rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, cho các con thưởng thức hương vị quê hương!"Vân Thiên và Vân Thần mặc dù tâm tư trầm ổn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi nhưng vẫn là trẻ con.

Chương 10: Chương 10​

10 "Dời đến mấy giờ thưa Tổng giám đốc?" Thư kí cố gắng 'nỗ lực' lần nữa. "Đơi khi nào tôi về rồi bàn lại!"Cứ thế, Vân Trường ung dung rời đi, để lại người thư kí làm việc lâu năm ngổn ngang trong gió! Ông[thư kí] bỗng nhiên nhớ đến một câu nói: Ước gì ta chỉ là hạt bụi để gió thổi bay ta đi, rời xa hồng trần đầy những vướng bận!Nếu có thể, ông rất muốn làm hạt bụi ngay lúc này! ——Tổng giám đốc của tôi, ngài đi để lại mớ công việc còn cao hơn núi cho ai làm a???Có than có thở vẫn phải làm, viên thư kí quanh năm bị bóc lột sức lao động thở dài, nhấc điện thoại lên.

Chương 11: Chương 11​

11 Vân Nhàn cảm thấy rất may mắn, cô có một người cha luôn yêu thương, một người bạn chân thành, một ông ngoại cưng chiều hết mực và nhất là hai tiểu thiên thần vô cùng đáng yêu.

Chương 12: Chương 12​

12 Vân Nhàn không ngờ rằng người của Vân gia có mặt ở nhà hàng Lạc Ly trừ mẹ con cô ra không chỉ có Vân Trường mà còn có Vân Tịnh - em gái 'cùng cha khác mẹ' với cô.

Chương 13

13 Và một tình huống rất là kịch tính đã diễn ra. Vợ chính đang mang thai, đột nhiên một thanh niên không biết từ đâu chui ra tự nhận là con riêng của chồng.

Chương 14: Chương 14​

14 Mạnh mẽ kìm nén cảm xúc trong lòng, Vân Trường hít sâu, đưa tay mở cửa. Ngay khi chứng kiến những người có mặt trong phòng ăn, khuôn mặt vừa mới tỏ ra bình tĩnh của hắn không khỏi hóa đá.

Chương 15

15 Mẹ con Vân Nhàn không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng, có phải Vân Trường bị tin tức này chấn động rồi hóa đá hay không, à, bây giờ thì tượng đá cũng nứt luôn rồi.

Chương 16

16 Câu đầu tiên Vân Trường nói với con gái sau 7 năm xa cách không phải là hỏi thăm sức khỏe hay những năm qua sống như thế nào, càng không nổi giận chuyện cô bỗng nhiên có con, mà là.

Chương 17

17 Vân Thần bĩu môi, tuy bé không có thói quen trắng trợn nịnh bợ như vậy nhưng cũng không chịu thua kém. Bé dùng vẻ mặt chân thành nhất nói :"Ông ngoại, rất vui được gặp ông! Cháu là Thần Thần.

Chương 18

18 Khi biết tin bản thân đang mang thai, Vân Nhàn có chút hốt hoảng. Đầu tiên cô chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, đặc biệt là một người mẹ đúng mực. Làm mẹ, nghe rất nhẹ nhàng nhưng ai đã từng sinh con mới biết muốn trở thành từ mẫu là chuyện khó khăn và gian nan cỡ nào.

Chương 19

19 Bạn tin vào thiên mệnh không? Có thể câu trả lời của bạn là ‘không’ nhưng đôi khi có những sự trùng hợp đến kì lạ. Chẳng hạn như hôm nay, cao tầng hai đại thế gia ở nam thành và bắc thành cùng tụ hội tại nhà hàng Lạc Ly.

Chương 20

20 Cung Cảnh Hàn mặt không đổi sắc tiếp tục đi, mặc kệ mỹ nhân phía sau ra sức 'kêu gọi thắm thiết' cũng không lay chuyển được hắn. Nói đùa, mỗi ngày có biết bao cô gái đuổi theo hắn, chẳng lẽ mỗi lần đều phải quay lại, mỉm cười và nói : "Cô không lọt vào tầm mắt tuyển vợ của tôi, hãy tự động rút lui để tránh khỏi tình trạng vì quá thất vọng hay cực độ đau lòng mà làm liều, tôi sẽ không chịu bất kì trách nhiệm gì!" Sau này, khi Vân Nhàn nghề Cùng Cảnh Hàn nói về suy nghĩ trên của hắn,đáng lẽ phản ứng của một người bình thường nên có là xem thường 'mèo khen mèo dài đuôi', thế nhưng Vân đại tiểu thư nhà ta rất không khách khí ném cho Cung thiếu gia một câu:"Cần gì phải nói cho thừa hơi tốn sức, chỉ cần dán tờ giấy sau lưng, nếu bọn họ không bị mù chữ chắc chắn sẽ đọc được.

Video liên quan

Chủ Đề