Nam nhi cũng đổ lệ review năm 2024
Dạo gần đây follow 2 page đam mỹ confession để xem đề cử truyện. Phần lớn truyện hot đều khá chán 😅 Nhiều lúc mải hóng drama hít phốt còn hay hơn đọc truyện 🤣 Mình thấy có 1 cái khá lạ kì là nhiều người phốt editor thế nọ thế kia, đúng là có một số ít editor cũng hơi chán nhưng nói chung họ đã làm truyện free cho mình, đọc ko hợp thì drop thôi chả hiểu lên mạng tố qua tố lại cãi nhau làm chi. Sau một thời gian đọc đam mỹ thì mình nghĩ mình cũng đọc đủ nhiều để thấy hết các motif phổ biến rồi nên giờ truyện nào chán mà dài dài là drop ngay. Kiếm truyện hay khó phết, 10 truyện được 1 truyện 8 điểm là mừng lắm rồi. 9.5: Xuất cmn sắc, ko còn gì để chê. Có chê cũng chê tí ti thôi 9: Rất hay, thiếu chút chút nữa là xuất sắc 8.5: Hay nhưng thiếu một chút ấn tượng 8: Cũng hay đó 7.5: Đọc giết thời gian được 7: Rảnh lắm thì đọc Dưới 7 và ko chấm điểm: Thôi đừng đọc, phí thời gian 👍 chủ blog recommend, ai cùng gu thì đọc
Tuy nhiên truyện này các nhân vật khó ưa kinh khủng, chẳng mê nổi ai. Đây là lí do mình sẽ ko đi giới thiệu bộ này cho ai dù hay vl. Công là luật sư hình sự số 1, kiểu người tàn nhẫn sẵn sàng làm mọi thứ để có lợi cho mình. Làm giả bằng chứng để đẩy một người ko liên quan vào tù rồi chết ở trong tù, có lẽ đây là hành động làm công cắn rứt lương tâm nhất nên đã dấn thân vào nguy hiểm để cứu em của người đó. Chi tiết này làm mình cấn mãi đến cuối truyện và cảm thấy hình phạt cho công quá nhẹ nhàng. Còn bạn thụ thì điển hình của khoảng cách thế hệ, do kém nhiều tuổi ko thể giúp gì cho sự nghiệp của công thậm chí nhiều lần gây trở ngại. Nhưng cũng phải thông cảm là nhiều rắc rối của thụ thực ra do quen biết công, như là bị người ta lợi dụng gây khó dễ do ghen tị, bị framed, bị lừa gạt, bị bắt cóc làm nhục. Tất nhiên có hại thì cũng có lợi, công nuông chiều thụ, nuôi bà mẹ tác oai tác quái (nhìn bà này muốn đấm cho cái bực vãi). Đến cao trào truyện nói thật là mình thấy hơi hả hê, ghét cả công lẫn thụ, nhưng ít ra công còn đáng ghét một cách nhất quán còn thụ đáng ghét nhưng cứ diễn vai đáng thương. Sức yếu nhưng thích bảo vệ chính nghĩa nên toàn cáo mượn oai hùm kêu công bảo vệ chính nghĩa giùm, dù hay lấy lí do giúp công làm việc thiện giảm nghiệp. Đến lúc người quen của mình gặp chuyện thật thì áy náy ko dám nhờ. Cơ mà sau đó thụ rời đi để trưởng thành hơn và xây dựng sự nghiệp bản thân tự mình bảo vệ chính nghĩa mình muốn, làm mình cũng cảm động và bớt ghét bạn đi một tí 😂 Hơi tiếc là cao trào và 2 chương cuối truyện viết hơi vội, giải quyết vấn đề quá nhanh và nhẹ nhàng, nhiều nhân vật chỉ được nhắc ngắn gọn 1, 2 câu tuy biết là chị có viết ngoại truyện nữa. Suýt nữa đã cho 10 điểm rồi đấy mà cái kết làm mình ko ưng ý lắm. Nếu đọc ngược luyến và kết những bộ huynh đệ thì có lẽ sẽ chẳng ai có thể bỏ qua bộ này được. Đây là một trong những bộ ngược luyến mà tớ thích nhất. Nam nhân cũng sẽ khóc, không phải chỉ có nữ nhân mới biết đau lòng. Nhưng chính vì bạn công trong truyện này đã không nhận ra điều quan trọng đó nên hết lần này đến lần khác bạn thụ đã nhận phải thật nhiều vết thương, cho đến khi nó làm mủ, thê thảm và không chửa được nữa. Đường Đường và Thoán Thoán lớn lên cùng nhau, họ cùng chung một người mẹ là Dung phi. Nhưng chỉ có Thoán là giọt máu của hoàng đế. Rồi điều gì đến cũng phải đến, họ rời xa nhau, hoàn toàn tách khỏi thời thơ ấu hoa lệ, để rồi đến khi gặp lại, mỗi người một chí hướng. Thoán Thoán của khi xưa đã trở thành tứ hoàng tử, là người có khả năng ngồi vào ngai vàng lớn nhất, và Đường Đường lúc này là một nhân sĩ muốn giúp đứa em trai của mình được đến ngôi vị hoàng đế. Tất cả bi kịch nảy sinh khi Đường Đường nhận ra một thứ tình cảm không nên có đang âm thầm nảy sinh trong anh, nó bén rể và cắm sâu ở một nơ anh không tài nào bật gốc nó mà quăng đi được. Còn người kia, đã không còn là Thoán Thoán, mà là Sùng hãi đế, một quốc vương cao ngạo, đa nghi và tàn nhẫn. Đọc bộ truyện này, cảm nhận sâu sắc nhất của tớ là thứ tình cảm mà Đường Đường dành cho Thoán Thoán, nó sâu sắc mãnh liệt và thật dịu dàng. Đọc đến đoạn “ai là người yêu ngưu lang nhất?” thì bộ truyện này đã trở thành một thứ gì đó ảnh hướng sâu sắc trong suy nghĩ của mình. Tình yêu là cho đi chứ không phải chiếm đoạt. Và cho dù người đó không hề biết đến một kẻ đang âm thầm yêu thương mình, một con trâu già, thì nó vẫn mong người nó yêu sẽ được đến hạnh phúc. . . . Hãy lột da ta, khoác nó lên người. Ngươi có thể bay lên trời đến gặp Chức Nữ Đó phải là một tình yêu lớn đến nhường nào? Không cần sự đáp lại, không cần ai biết đến sự tồn tại của thứ tình cảm ấy, chỉ cần yêu, rồi giấu kín và đợi chờ cho thứ tình yêu ấy nát vụn thành tro bụi, tan vào mây khói. Ngoài ra, cũng không thể không nhắc đến các lột tả tuyệt vời sự đau thương trong diễn biến tình cảm của nhân vật Thoán, lúc đối diện với cái chết của người quan trọng nhất đối với mình. Y đã không quý trọng tình yêu đó, nên khi mất đi cả nỗi nhớ, cả nỗi hận, cả sự day dứt cứ cuốn lấy, giày vò y ngày lại ngày, bên cạnh chiếc lăng mộ lạnh tanh. Cả sự cố chấp của y về chiếu thư sau khi y chết, y muốn được cùng mộ với Đường Đường, rồi truy phong Đường Đường thành nam hậu của y. Tất cả, tất cả đều tạo nên một khung cảnh tuyệt vời, một bộ truyện lôi cuốn về tình yêu trắc trở của một thường dân dành cho vị hoàng đế lãnh ngạo. |