Review võ tắc thiên

Cảm nhận về film Võ Tắc Thiên do Phạm Băng Băng đóng.

[Hình ảnh là Trương Quân Ninh trong vai Từ Huệ Phi, mình lấy hình vì thích mỗi chị này]

Mình đã xem kha khá film về Võ Tắc Thiên, của cả Đại Lục lẫn Hồng Kông đóng. Từ phiên bản của Giả Tịnh Văn với Ly Hiểu Khánh, rồi những phiên bản film đơn khác nữa. Cả film về Võ Tắc Thiên bí sử trên VTV3 mình cũng đã từng xem.

Trong tất cả các bộ film, thì theo mình, phiên bản tệ nhất là phiên bản của Phạm Băng Băng.

Chúng ta bỏ qua phần diễn xuất, hãy tập trung vào phần nội dung, kịch bản và số phận các nhân vật.

Với 86 tập film, một bộ film đồ sộ, có lẽ sẽ phải thu hút tất cả xem và dõi theo một cách hăng say vì nội dung và dàn diễn viên xinh đẹp, nhưng, nếu chỉ ngoại hình film thôi thì chưa đủ, và đúng, mình xem film này là vì gái, không phải vì nội dung.

Vì sao mình lại nói như thế?

Hãy để ý sự dông dài ngay từ đầu film, chúng ta sẽ thấy. Suốt 17 tập đầu tiên, hình ảnh một Võ Thị thông minh, khôn ngoan hoàn toàn không được bộc lộ. Ngược lại, giống một em gái tiểu bạch của ngôn tình hơn. Đúng thế, vài tiêu chí sau đây khiến mình cảm thấy Võ Thị này là Võ Thị vô dụng nhất mình từng xem: xinh đẹp, ăn nói không suy nghĩ, thánh nữ, ăn may. Chính phần ăn may khiến cho mình cảm thấy đây là một Võ Thị chả có cái gì ngoại trừ ăn hôi được của người khác, mà không tạo ra được cái gì cho mình.

Có lẽ, các film kia thường tập trung vào lúc mà Võ Tắc Thiên lên làm hoàng hậu của Lý Trị và việc chấp chính và thành hoàng đế của bà, nên bây giờ, đạo diễn muốn tái hiện sống động cảnh làm phi của Lý Thế Dân thay vì sự sáng suốt của một hoàng đế. Nhưng, vấn đề là giữa các màn cung đấu binh đao, mình cảm thấy thiếu đi sự logic và hợp nhất. Tất nhiên, vì chỉ xem đến tập 17 là thấy vô cùng nản lòng, nên mình không biết về sau cung đấu có hay hơn hay không, nhưng mình xin nêu ra mấy đặc điểm sau đây khiến mình đánh giá cung đấu rất thấp.

Thứ nhất: về Vi quý phi.

Ngay mấy tập đầu đã có cảnh Vi phi sát hại Đức phi. Một kiểu sát hại rất nhạt nhẽo. Thứ nhất, khi này, quyền lực triều đình của Vi phi về cơ bản là không còn hưng thịnh như xưa, trong triều còn mỗi bá phụ, nên khó mà ép lê được một Đức phi. Hai, xét về vai vế, trong Tứ phi, tuy Quý phi đứng đầu, nhưng khi đang mang long thai, tự khắc Đức phi sẽ được danh lợi lớn hơn. Vậy mà, chỉ vì vài câu nói lèm bèm của Vy phi, Đức phi tự sát, thật đáng buồn. mà hình như, đứa con trong bụng cũng bị giết.

Điều này khiến mình hồ nghi cung cấm có phải quá dễ dãi hay không mà Đức phi chết nhanh thế? Thật tội nghiệp, đã leo lên được Đức phi, lại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chết…

Thứ hai, vụ bảo mẫu của Lý Thế Dân sống ở Dịch Thừa. Mình xin thề đây là điều mình cảm thấy hết sức vô lý. Nếu như bà ta ghét Lí Thế Dân đến thế, thì việc quái gì ở trong cung? Nếu ở trong cung, thiếu gì chỗ ở để xa lánh hoàng thượng, mà vào Dịch Thừa? Để rồi sau này gặp một Võ Như Ý ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp, thiện lương? Toàn phẩm chất của một em nữ chính ngôn tình, không thấy nổi khí chất của bậc đế vương dạp lên thiên hạ mà một mình một cõi. Tại vị bao nhiêu năm mà không một ai dám đứng lên làm phản.

Thứ 3, cái chết của bà chị La Tướng quân gì đó. Mình cảm thấy vốn dĩ vụ đó chả đáng là bao. Sa phải dồn một đôi cung nữ lính canh đến cái chết? Vô dụng, chẳng để làm gì. Chẳng thấy có ý nghĩa gì cả. Nếu như có, thì chắc nhà sản xuấ nên làm một bộ film về Vi phi để thấy được thâm ý của việc này.

Sang vấn đề khác.

Vấn đề ăn may của Võ Như Ý. Cái tên này cũng làm mình trăn trở, xưa nay xem film chỉ biết Võ Thị tên là Võ Mị Nương, chưa bao giờ biết đến tên Như Ý, nhưng dù sao mình cũng không phải nhà sử học Trung Quốc, cũng không cần cằn nhằn làm cái gì.

Ăn may đầu tiên hẳn phải kể đến việc gặp Từ Huệ. Sau đó kéo theo hết lần này đến lần nọ được ăn may. Điển hình là đến cung cố hoàng hậu mà không bị quan quân bắt. Ôi giời ơi, thì ra mình nhầm, xưa nay cứ tưởng tú nữ vào cung sẽ bị canh gác, không cho bận đồ ngủ đi lại lung tung trong cung cấm. Hóa ra đi lung tung cũng được, không chỉ cũng được, mà còn rất tự do. Thế mà không thấy thích khách giả làm mĩ nữ tiến cung bay nhảy tự do như thế rồi chém hoàng thượng một nhát nhờ. Cái may thứ hai là cửa mở. Rõ là niêm phong còn mở được cửa. Hoàng đế đúng là buồn cười, niêm phong cửa chính, vào cửa phụ thì niêm phong cái gì vầy??? Thôi, không sao… Cái may thứ ba, đeo mặt nạ rồi trở thành người làm Lý Thế Dân nhung nhung nhớ nhớ. Thôi, tình tiết ăn may này, nữ chính nào cũng có rồi. Chắc trần đời không được mấy người như Dương Quý Phi, gặp vua khi là con dâu vua…

Vấn đề ăn may tiếp theo, mình chả hiểu sự xuất hiện ấy có cái vẹo gì mà nổi bật rồi được các cung phi kẻ ghen người ghét, kẻ lại âm thầm nâng đỡ… Hay tại mình quá ngu đi? Thôi, vấn đề lòng dạ đàn bà, mình chả hiểu, cũng chả có ai hiểu.

Ăn may tiếp theo, mình chả hiểu sao tiếp sứ thần, bạn gái giả trai. Làm cái gì vầy? Giả trai rồi cướp công của Từ Huệ, cướp rồi thì thôi, còn không nói với vua đó là công của Từ Huệ. Chậc, là mình mình cũng ghét, huống hồ Huệ.

Sau tập đó, mình không thèm mở nữa.

Mà nghe đâu, thời đại uốn éo quanh Lí Thế Dân kéo dài đến sáu mươi tập vẫn chưa hết.

Tiếp đến, về các vấn đề xung quanh và nhân vật đao to búa lớn khác.

Đầu tiên là cảnh Quý phi gặp vương gia. Chậc, ngày xưa không có GPS có khác, vợ vua đi gặp con vua mà cứ như đi chợ, tung tẩy thoải mái, phục sức rực rỡ dã man. Mình tưởng lén lút gặp nhau thì phải càng mờ nhạt càng tốt. Đằng này quý phi rời cung mà không cần lệnh bài, không cần chỉ. Mà mình tưởng phi tử rời cung cần lắm quy tắc lắm cơ. Ra là cứ thế đi ra, hoặc mua chuộc lính canh rồi. Thế mà tai mắt các phi tần đấu đá khác lại không quan sát được, thật đáng buồn.

Xong bàn về vấn đề gì? Binh đao? Khồng… là ngôi hoàng hậu. Sau đó thì… kế hoạch chả ra cái méo gì cả, cứ sao sao ý.

Ngài Trưởng Tôn Vô Kỵ thì mờ nhạt vãi chưởng, xưa nay là cáo già, là lão hồ ly của triều đình cơ mà.

Xong đến đoạn dấy binh làm loạn của cái ông tướng thời trước. Mình thấy kế hoạch nó lỏng lẻo từ trong đổ ra. Đặc biệt là lúc đưa cô gái giống hệt cố hoàng hậu vào rồi mê hoặc hoàng thượng. Mình muốn khóc luôn. Khóc ròng luôn, vì sau đó cái chết đến quá ư là nhạt nhẽo. Và vâng, tất nhiên đó là số ăn may của Võ Thị.

Nói đây là phiên bản tồi tệ nhất mình từng xem về Võ Tắc Thiên thực sự không sai mà. Ngoại trừ gái đẹp, vếu to, quần áo rực rỡ, thì có gì nữa đâu? Nội dung cứ phèo phèo. Nhân vật cho một dàn đồ sộ, mà không ai đặc sắc, cũng không ai tâm cơ cả. Nhớ phim cung đấu mình xem đầu tiên là Cuộc chiến chốn thâm cung, họ tính kế lẫn nhau rõ hay. Sau đó thì thêm vài ba film nữa, đều được tỉ mỉ xây dựng kế hoạch cả. Mĩ nhân tâm kế chẳng hạn, tuy vẫn còn nông và không thỏa mãn được mình, nhưng xét với 86 tập đằng đẵng này thì hơn rồi. Mình không nhìn thấy sự thông minh của Võ Tắc Thiên. Mình không thấy sự sắc sảo trong hành sự của Võ Tắc Thiên. Mình không thấy gì cả, ngoại trừ một em nhỏ ngây thơ ngáo ngơ, lúc nào cũng thánh thiện và ăn may.

Vậy đấy. Đấy là lí do mình cảm thấy phiên bản này là tệ nhất. Nhất luôn!

Và phiên bản xuất sắc nhất, là phiên bản của Ly Hiểu Khánh đóng. Một khí chất bá vương hiển hiện rõ rệt luôn.

Đây là bài viết mang ý kiến cá nhân, hoàn toàn là ý kiến chủ quan, mong mọi người không áp đặt.

Chủ Đề