Tư đồ thuần đợi an dĩ phong bao nhiêu năm

Có thể dùng một câu nói như sau để hình dung về An Dĩ Phong. Trên mặt An Dĩ Phong vĩnh viễn là nụ cười bất cần đời, nếu ai làm cho anh không cười, vậy có thể chuẩn bị quan tài.

Trong giới hắc đạo xem trọng nhất hai thứ, một là tình nghĩa, hai là mạng sống. Nếu đã dấn thân vào thế giới hỗn loạn này, anh nhất định phải đi đến cùng, An Dĩ Phong muốn trở thành lão đại của toàn bộ giới xã hội đen.

Yêu một người phụ nữ, đối với người trong hắc đạo, điều này chỉ có hai ý nghĩa, hoặc sẽ làm hại họ, hoặc sẽ bị họ làm hại. Tình yêu và ma tuý, đều làm người ta say đến nghiện, ma tuý có thể cai, nhưng tình yêu, một khi thật lòng vĩnh viễn không thể cai được. Đối với An Dĩ Phong, Tư Đồ Thuần chính là loại ma dược vĩnh viễn không thể cai.

Lần đầu anh gặp Tư Đồ Thuần, cô liều mạng đuổi theo xe anh chỉ để trả lại cái ví anh đánh rơi.

Lần thứ hai anh thấy cô bị lừa mất mấy trăm, anh còn thầm cười cô ngốc nghếch.

Cùng ngày hôm đó, lần thứ ba anh gặp cô, anh nhịn không được đùa giỡn cô một chút.

Lần thứ tư, anh vào thẳng vấn đề: “Em có bạn trai chưa?”

“Anh cũng chưa có bạn gái”. Anh cười tà nói: “Không bằng chúng ta kết hợp đi”

Đại ca à, mặt anh có thể dày thêm một chút nữa không????

Có thể !!

Để bắt đầu quá trình tìm hiểu, anh quyết định nói trước một chút ưu khuyết điểm của mình: “Anh tuy có chút hư hỏng, nhưng bản tính lương thiện. Mặt mũi tuy không ưa nhìn, nhưng nội tâm phong phú… Dù sao em cũng chưa có bạn trai vậy tạm chấp nhận anh đi”

Vì là lão đại của xã hội đen nên con đường theo đuổi con gái nhà lành có nghề nghiệp là cảnh sát chỉ có thể dùng một câu để hình dung: thảm không kể xiết. Từ tặng hoa, quà cáp, đến nói mấy lời thề hẹn sến súa, rồi đến đồn cảnh sát Tư Đồ Thuần làm việc để tự thú, còn lợi dụng mạng lưới thông tin của thế giới ngầm để giúp cô phá án, tất cả những gì anh làm chỉ mong nhận được sự chú ý của cô.

………………………..

Tư Đồ Thuần, cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể được An Dĩ Phong trao trọn chân tình, có thể kiềm hãm con sói hoang bất kham đó?

Ngày họ gặp nhau là vừa sau cơn mưa, anh chờ đợi cầu vồng mà không thấy, lại xuất hiện một cô gái trong lành như cầu vồng trong thế giới u ám của anh.

Khi cô diện lên bộ váy vàng nhạt, cô mảnh mai yếu ớt dịu dàng trong trẻo. Khi cô khoác lên bộ cảnh phục lại kiên cường mạnh mẽ nghiêm túc, xinh đẹp như bông hoa anh túc trong đêm tối quyến rũ anh không thể ngừng yêu cô.

Cô lặng lẽ lấy khăn tay lau kính xe anh sáng bóng, để khi anh lái xe có thể nhìn rõ trước sau.

Biết anh buồn phiền vì không được gặp cô, cô dịu dàng trấn an anh: “em nhớ anh, nhưng em thật sự rất bận…”

Cô vì anh mà buông tay, phá bỏ nguyên tắc của mình, vì anh âm thầm làm rất nhiều nhưng cũng sẽ không nói ra.

“Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn, có thể yêu một ngày thì yêu một ngày, có thể nhìn một lần thì nhìn một lần!”

Người con gái khiến An Dĩ Phong kiên định nói: “đời này An Dĩ Phong không phải em không lấy!”. Chính là cô gái đặc biệt như vậy.

Ngay từ đầu An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần họ đã đi hai con đường khác nhau nhưng Nguyệt Lão lại se cho họ sợi chỉ nhân duyên để cho họ gặp nhau tại một điểm trên con đường của mình. Nhưng có phải Nguyệt lão đã se nhầm duyên cho họ để họ gặp nhau mà dằn vặt nhau. Hàn Trạc Thần đã lắm lần khuyên An Dĩ Phong rằng tình cảm của họ sẽ không có cái kết đẹp.

Dù biết vậy nhưng anh vẫn cứ yêu cô mà dù người ta nói cô chỉ lợi dụng nhưng anh vẫn cứ bất chấp mà theo đuổi cô. Mình thấy An Dĩ Phong tuy là giang hồ nhưng khi yêu anh hoàn toàn khác. Với Tư Đồ Thuần, cô gái này làm mình cảm thấy tuy ngoài là một cô cảnh sát mạnh mẽ, bản lĩnh và can đảm nhưng xét cho cùng lại cô cũng là con gái, cũng có những thứ yếu đuối trong tâm hồn.

Cô cùng người mình yêu không thể gặp nhau như những cặp đôi bình thường khác, họ chỉ gặp nhau ở phòng thẩm vấn. Liệu có cô gái nào chịu được một hoàn cảnh trớ trêu đến vậy?.

Mặc cho mình là cảnh sát, bố là quan chức cấp cao cô vẫn bất chấp yêu An Dĩ Phong thậm chí dùng cả tính mạng để được bên anh. Tình yêu của họ rất mãnh liệt thực sự đã làm mình rất khâm phục, rất ngưỡng mộ họ.

Họ đã định từ bỏ tất cả để đến với nhau như sau cùng họ lại chọn cho nhau thời gian để sau này họ không thể hối hận vì đã vì nhau mà bỏ lỡ lý tưởng bỏ lỡ ước mơ, chí hướng của mình.

An Dĩ Phong tung hoành giang hồ cùng Hàn Trạc Thần – một người có tiền một người có quyền sánh ngang nhau, An Dĩ Phong kiêu ngạo, ngang ngạnh và cũng có cả cô đơn. Nhưng ít ai biết trong anh luôn có một người phụ nữ, chỉ duy nhất một người. Và người đó vẫn ở một nơi xanh chờ anh. An Dĩ Phong vừa đủ bản lĩnh vừa đủ nhu tình chung thủy, thật khiến làm cho người ta si mê.

Cảnh sát yêu xã hội đen, Tư Đồ Thuần và An Dĩ Phong đều biết cuộc tình này không có kết quả nhưng không thể không yêu.

An Dĩ Phong muốn cô gái anh yêu được sống dưới bầu trời rộng lớn, tự do tự tại, sẽ gặp những người thật lòng yêu thương cô, bảo vệ cô, không khiến cô mỗi ngày sống trong lo sợ một giây phút nào đó anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Anh lựa chọn buông tay. Yêu là gì?

Yêu chính là: Xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối nơi em không nhìn thấy, còn dưới ánh mặt trời… em nhìn thấy… là nụ cười hăng hái của anh!

An Dĩ Phong dùng mười lăm năm để anh giũ sạch mọi thứ liên quan đến thế giới đầy bóng tối kia, để bước đến gần cô hơn, để được quang minh chính đại ở bên cô. Anh không từ bỏ được cô.

Tư Đồ Thuần dùng mười lăm năm bảo vệ kết tinh tình yêu của hai người, yên lặng ở nơi xa chờ đợi anh, ước hẹn của hai người, cô không quên.

Mười lăm năm chờ đợi. Mười lăm năm nhớ nhung. Mười lăm năm kiên định. Hai con người của hai thế giới, cứ tưởng không bao giờ có thể cùng nhau đến bạc đầu giai lão, lại có thế nắm tay nhau cùng nhau già đi. Tất cả chỉ vì một chữ yêu!

Truyện có hài có ngược, cảm xúc đan xen làm người đọc nếm trải được đủ mùi vị của tình yêu, cũng có lắm lúc khiến người ta cảm thấy ngọt ngào sâu lắng lắm lúc lại lm người ta phải phì cười vì cái đáng yêu trong cách thể hiện tình cảm của nam chính.

Và sau bao thăng trầm có lẽ một cái kết có hậu đã làm hài lòng tất cả, 15 năm đợi chờ họ đã trở về bên nhau và còn có một người con trai, thành quả của một cổ tích tình yêu. Ai nói cảnh sát và tội phạm không thể chung đường, đối với mình chỉ cần là có tình tất cả đều có thể.

Và có lẽ, bên cạnh tình cảm của An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần thì không thể không kể đến tình cảm anh em, tình huynh đệ của An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần ở nơi thế giới của xã hội đen, thế giới không tình thương, thế giới đầy rẫy sự tranh đấu, tranh đấu đến mức tàn khốc, sự tranh đấu làm con người ta trở nên chai lì với mọi thứ.

Đằng sau những sự hung bạo, xấu xa và tàn độc có thể lẩn khuất đâu đó nỗi đau quá khứ về những tổn thương trong cuộc đời của một con người mà có thể không phải ai cũng biết.

Ở nơi khốc liệt đó đâu đó người ta vẫn có thể nhen nhóm lên tình thân, nghĩa khí và niềm tin, thứ mà An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần đã dành cho nhau.

\===============

Trích đoạn hay:

Trên đời này, bất kỳ ai cũng có thể yêu nhau. Thân phận, tính cách, địa vị,… chẳng thể ngăn cản được tình yêu.

Cho dù mãi mãi không thể có được em nhưng có thể cùng em trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ là anh mãn nguyện lắm rồi.

Yêu là quay mặt đi để giọt nước mắt rơi vào bóng đêm, nơi em không nhìn thấy. Còn thứ mà em thấy, dưới ánh mặt trời là…nụ cười rạng rỡ của anh.

Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn gì. Có thể yêu thêm một ngày thì sẽ yêu thêm một ngày, có thể nhìn thêm một lần thì sẽ nhìn thêm một lần.

Đàn ông có sức hấp dẫn nhất không phải là lúc nói câu “Anh yêu em” mà là lúc họ say mê nói đến lý tưởng với lòng kiên định.

Tình yêu trên thế giới này có rất nhiều cách. Mang đến cho em điều tốt nhất chính là cách anh yêu em.