Ngày tháng trắc trở review

Facebook

邮箱或手机号 密码

忘记帐户?

注册

无法处理你的请求

此请求遇到了问题。我们会尽快将它修复。

  • 返回首页

  • 中文[简体]
  • English [US]
  • 日本語
  • 한국어
  • Français [France]
  • Bahasa Indonesia
  • Polski
  • Español
  • Português [Brasil]
  • Deutsch
  • Italiano

  • 注册
  • 登录
  • Messenger
  • Facebook Lite
  • Watch
  • 地点
  • 游戏
  • Marketplace
  • Meta Pay
  • Oculus
  • Portal
  • Instagram
  • Bulletin
  • 本地
  • 筹款活动
  • 服务
  • 选民信息中心
  • 小组
  • 关于
  • 创建广告
  • 创建公共主页
  • 开发者
  • 招聘信息
  • 隐私权政策
  • Cookie
  • Ad Choices
  • 条款
  • 帮助中心
  • 联系人上传和非用户
  • 设置
  • 动态记录

Meta © 2022

“Là ta quá tham lam, ban đầu lúc bước lên con đường này thì đã chuẩn bị là sẽ cô độc đến già, căn bản không ngờ sau này sẽ cùng chàng đi đến bước này, hiện giờ lại muốn chịu trách nhiệm với Tạ gia, lại cũng muốn cùng chàng viên mãn.”

“Nàng muốn làm Thừa tướng cả đời cũng được, cái gì cũng không làm cũng được, ta và nàng đã kết tóc đồng chẩm, đây là bằng chứng, vĩnh viễn không thay đổi.”

Ngày tháng trắc trở

Lúc viết review mình đã nghe bài này, quả thực rất hay. Khi đọc đến cảnh Tạ Thù uống phải bát thuốc dẫn có độc, cùng lúc ấy Vệ Ngật Chi chiến thắng nơi biên cương đã thầm ước “Giá như có nàng ở đây” , không hiểu sao muốn khóc ❤
*************************************************************************************

Tạ Thừa tướng không hổ danh thiên hạ đệ nhất gian thần, dù đã như chỉ mành treo chuông cũng vẫn có thể khiến Hoàng đế bực bội. Một đời gian thần Tạ Minh Quang sắp nhắm mắt xuôi tay, ấy thế mà nhất quyết giữ chặt vị trí Thừa tướng không chịu buông. Thậm chí còn dâng tấu chương, nói muốn trao vị trí Thừa tướng cho đứa cháu nhà mình. Toàn bộ Đại Tấn ai chẳng biết nhà họ Tạ quyền khuynh thiên hạ, nhưng lại âm thịnh dương suy. Mấy đứa cháu trai chi thứ của Tạ Minh Quang cũng chẳng ai ra gì, mà chi trưởng thì cũng chỉ có duy nhất một người chính là con trai lão, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc luyện đan thành tiên, còn chết sớm hơn cả lão, chẳng để lại đứa con nối dõi nào. Trong tấu chương, Tạ Minh Quang nói rất rõ ràng, rằng lúc còn sống, con trai lão phong lưu thành tính, thưở thiếu thời từng giấu diếm người nhà qua lại với một người con gái dân thường sinh được một người con trai, tên là Tạ Thù, đã được đón về từ tám năm trước.

Hoàng đế tức giận đến mức máu trào lên cổ họng suýt nữa thì ngất, bèn triệu Vũ Lăng vương về kinh để cân bằng thế lực triều đình, kìm hãm sự bành trướng của tân Tạ thừa tướng. Vệ Ngật Chi – Vũ Lăng vương xuất thân từ Hà Đông Vệ thị, là một đại gia tộc danh vang ngập trời. Thời kỳ nhà họ Vệ vẫn còn huy hoàng, ngay cả đương kim thái hậu cũng xuất thân từ nhà họ Vệ, tiếc rằng sau này bị hai nhà Vương Tạ liên thủ đánh bại. Xong xuôi, hai nhà lại quay ra tranh đấu với nhau, kết quả nhà họ Tạ một lần nữa chiến thắng, oai phong suốt mấy chục năm qua.

Cho nên, thù hận giữa Vệ Ngật Chi và Tạ Thù, nói nhỏ là chuyện chung thân đại sự bị phá đám, nói lớn chính là mối thù giữa hai gia tộc.

Tạ Thù quỳ gối bên đầu giường ông cụ nghe lời dạy bảo cuối cùng.

Ông cụ hé môi, thì thào khẽ nói, Tạ Thù đành phải ghé lỗ tai sát lại. “Nhớ kỹ… Đến chết cũng không thể để bọn họ phát hiện ra… Cháu là…”

Tạ Thù cầm chặt tay ông cụ nhà mình, nghiêm túc bảo đảm: “Ông nội yên tâm, ngày nào cháu cũng buột chặt ngực.”

“Cháu…” Ông cụ tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, một sĩ tộc sao có thể nói lời như vậy, không hề cô đọng súc tích gì hết!

Vì vậy ông cụ nhà họ Tạ chẳng còn hơi đâu mà nhắc đến chuyện quốc gia đại sự, cũng chẳng thể nói câu vĩnh biệt với người nhà, chỉ để lại một câu “Sau này không bao giờ… được phép nhắc tới buộc ngực nữa.” rồi nhắm mắt xuôi tay. =]]

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Thừa tướng Tạ Thù đều tự nhắc nhở bản thân ba điều:

Một, đụng phải Vũ Lăng vương phải cẩn thận.

Hai, đụng phải Vũ Lăng vương phải cẩn thận.

Ba, trước khi vào triều nhớ buộc ngực.

“Tấn Nguyên Hòa năm hai mươi sáu, trời sinh dị tượng. Vẫn đang trong tiết xuân mà đô thành Kiến Khang lại nóng như trong lò lửa, trên trời như có tám mặt trời, ánh nắng chói chang vô ngần. Khắp nơi đều xì xào bàn tán cho rằng đây là cảnh báo của trời xanh, chỉ vì trong triều có người hoặc vua chuyên quyền, mũi nhọn nhắm thẳng vào tân Thừa tướng Tạ Thù.

Vũ Lăng vương vừa mới tới biên cương thì ở nhà tân nương tử lâm bệnh qua đời. Thế này thì hay rồi, người người đều nói chính Tạ Thừa tướng khiến cho người ta âm dương cách biệt, Vũ Lăng vương không hận chết nhà họ Tạ mới là lạ đấy!

Tin tức Vũ Lăng vương sắp hồi kinh đã lan truyền từ lâu, đây chính là đề tài nóng hổi được dân chúng quan tâm. Những cô gái chưa bị Tạ Thù hút hồn đều ngóng trông chuyện này, vô cùng chờ mong.

Mấy ngày sau, những ngày nắng chói chang đột nhiên biến mất, đô thành Kiến Khang lấy lại khí trời ngày xuân gió mát dễ chịu thư thái, mà đội ngũ của Vũ Lăng vương cũng vừa tới ngoại thành. Dân chúng lại càng thêm ca tụng, không hổ là Vũ Lăng vương, vừa mới trở lại đã khiến thời tiết dễ chịu hơn rất nhiều!” 🙂

TẠ THÙ – VỆ NGẬT CHI

Trên lưng gánh cả gia tộc, bàn tay trở xoay quyết định sự sống còn của trăm mạng. Một người là hậu duệ của thừa tướng mới mất, mang trong mình một nửa dòng máu thường dân nay bất ngờ thừa kế cơ ngơi trở thành tân thừa tướng đương triều. Một người là vương gia thống lĩnh quân doanh, chinh chiến vạn dặm bách chiến bách thắng. Kiệu đi trên đường, này là Tạ thừa tướng dung nhan đẹp đẽ vén tấm màn che chấn động cả kinh thành, này là Vũ Lăng Vương anh tuấn tiêu sái bấy lâu vẫn luôn ngưỡng mộ, dân chúng đổ xô ra đường, người cầm giỏi trái kẻ tung khăn tay… nên ném cho ai bây giờ ?

Đội ngũ ủng hộ Tạ Thù căm giận : “Đúng là đồ nói hươu nói vượn, Tạ tướng nhà ta là gian thần khi nào? Rõ ràng ngài ấy nghĩa khí ngút trời”

Đội ngũ ủng hộ Vũ Lăng vương đương nhiên đế sang: “Thừa tướng nhà các ngươi nghĩa khí ngút trời chỗ nào?”

“Ngài ấy… ngài ấy chính là người tốt!”

“Hừ, Vũ Lăng vương nhà chúng ta mới là người tốt điển hình! Nếu không sao có thể gọi là hiền vương chứ?”

“Hiền vương nhà các ngươi đi từ lâu rồi”

Một nữ tữ vì gia tộc bao đời mà phải sống trong hình hài nam nhân đối diện với người trong thiên hạ, vừa phải chống đỡ thế lực bên ngoài, vừa đứng trước sự gièm pha áp chế từ triều đình, dùng uy nghiêm và bản lĩnh dẹp yên những âm mưu nổi loạn trong dòng tộc. Một vương gia quyền cao chức trọng trong tay nắm giữ vạn quân lính, thế nhưng chưa từng được đế vương tin tưởng trọn lòng, luôn đứng giữa nhưng phòng bị toan tính từ bề trên, tâm lại không đành lòng để xã tắc kỉ cương rối loạn, lãnh thổ bị xâm phạm.

Hắn vì nàng động tâm, đã có lúc nghi ngờ chính mình bao nhiêu năm không phát hiện bản thân “đoạn tụ”. Đã rất nhiều lần kìm nén tâm tư, thế nhưng vẫn chẳng thể làm ngơ mỗi khi đối mặt. Không biết bao lần kìm lòng chẳng được, thất thố chung đụng để rồi sau đó tâm trí lo âu xoắn xuýt. Cho dù sau bao phen cố gắng chỉ nhận được chút quan tâm nhỏ nhoi thế nhưng cũng đủ khiến hắn vui mừng, khấp khởi.

Nàng vì hắn, trốn tránh lần này lượt khác, cuối cùng thành thật một thân nữ trang đứng trước mặt hắn, cho hắn một nụ cười dịu dàng mà cũng là cho nàng một cơ hội để yêu thương và được yêu thương.

Hắn chưa bao giờ che giấu bản thân có ý đồ với nàng, chẳng qua chỉ nhiều lần nhấn mạnh chân tình của hắn, nhiều lần trong bóng tối giúp đỡ nàng, nhưng lại không hề ỷ vào tình cảm của bản thân mà đòi hỏi điều gì.

Không uy hiếp nàng từ bỏ lợi ích gia tộc, không bóc trần bí mật của nàng, sau khi biết cũng không hề động tay động chân với nàng.

Thiên hạ có mấy người đàn ông có thể làm được như vậy? Huống hồ hắn có xuất thân như thế, trên vai gánh nhiều trách nhiệm như vậy.

Hắn yêu nàng, nàng cũng coi trọng hắn. Cho dù là vậy, gánh nặng trên vai không thể nói một câu là có thể buông bỏ, bệnh nặng triền miên dẫu phải gồng mình lên để chống đỡ cũng quyết chẳng ích kỉ chọn một đường lui. Trải qua đủ loại thế sự biến đổi, bao nhiêu năm tận tâm vì dòng họ gia tộc, buộc lòng quen dần với hai mặt của mọi chuyện, thờ ơ với nồng nhiệt ân cần từ tất cả mọi người, lâu dần không phải cố ý tạo nên thái độ thánh thiện giả tạo hay làm cao mà chẳng qua là nàng đã sớm mất đi hứng thú với hết thảy mọi thứ. Tạ Thù chống đỡ hết thảy vì họ Tạ đến mức này, cũng chỉ vì đó là điều duy nhất nàng được dạy và có thể làm tốt nhất ở trên đời… Những tưởng cao cao tại thượng hưởng mọi vinh hoa quyền thế, thực sự lại vì ở nơi quá cao như vậy mà một mình chịu đựng cô tịch. Triều chính hoàn toàn do một tay Tạ Thù thao túng, quân vụ thì do Vệ Ngật Chi nắm giữ, đến độ trên dưới nước Tấn chỉ biết hai người này, gần như suýt nữa thì quên mất cái gọi là Hoàng gia. Thế nhưng thời cục thiên hạ, biến hóa thất thường, vốn dĩ sẽ không vì sức lực của một vài người mà thay đổi. Bọn họ chẳng qua chỉ là những đốm lửa nhỏ lác đác trong lò lửa thiên hạ này, cho dù sáng chói, thì cũng chỉ là trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn trở về lụi tàn mà thôi. Bọn họ đã phải đánh đổi hi sinh rất nhiều, thậm chí lấy bản thân ra đánh cược, thậm chí đã có lúc tưởng chừng chết đi được khi hay tin người kia đã bỏ mạng.

Nàng không phải Tạ Thù, nàng là ái thê Như Ý của Vệ vương gia Vệ Ngật Chi

Nàng trọng bệnh không thể sinh con, hắn vẫn nâng niu. Nàng mặc nam trang, hắn tôn trọng cá tính và cuộc sống của nàng. Nàng không còn là thừa tướng cao cao tại thượng đã chết vì lấy thân mình hộ giá, nàng chỉ hoàn hảo là nương tử cưới về nhà ngày ngày cùng hắn phê duyệt tấu chương. Hắn bất lực nhưng cưng chiều khẽ cười lắc đầu cảm thán: “Ta đã cưới nữ tử đặc biệt nhất thiên hạ này làm Vương phi a.”

Mùa xuân Khánh Khang năm thứ hai, Vũ Lăng Vương ở đất phong thành thân, thê danh Như Ý, còn lại không rõ. Người biết nhũ danh của Thừa tướng đều bóp tay thở dài, Vũ Lăng Vương quả nhiên thật sự si tình, người không biết chỉ cho rằng cũ không bằng mới.

Tạ Thù nằm trên giường, cố ý giả bộ sầu bi: “Quả nhiên nam tử các chàng đều chỉ nhớ người mới, Thừa tướng vừa tạ thế mới có mấy tháng mà chàng đã gấp rút thành thân như thế.”

Vệ Ngật Chi buồn cười: “Ta vẫn là lần đầu tiên trông thấy có người phân cao thấp với chính mình đấy.”

“Nữ phân nam trang” là thể loại không còn mới lạ đối với bạn đọc truyện cổ đại, tuy nhiên nữ chính của truyện quả thực vô cùng đặc biệt. Có khi nếu như sống thêm chục năm yên ổn nữa, tâm không động với bất kì người nào, xem tình yêu nam nữ giống như chuyện mây bay trên trời thì có lẽ nàng ta cũng quên mất váy lụa nữ nhân phải buộc kiểu gì mới không bị tuột. Giả trai nhập tâm đến độ đã ăn sâu vào tính cách và lối sống, nàng có thể khoác cả áo phu quân đi lại ngang nhiên trong vương phủ, mẹ chồng đến gặp thì khách khí vươn tay mời ngồi y như họp bàn sự vụ triều đình, thân là nữ chủ trong nhà nhưng chuyện quần áo cơm nước kho bạc đều vứt hết cho đầy tớ tín nhiệm…. còn nàng ngồi ôm đống tấu chương miệt mài phê duyệt 🙂

Nội dung truyện rất mới lạ, đầy kịch tính cuốn hút và quan trọng là không quá thần thánh hóa nhân vật. Cả nam và nữ chính đều nổi bật lên là những trọng thần quyền thế đầy mình, nhan sắc xuất chúng và tài trí giỏi giang hơn người… thế nhưng tác giả không cố gắng thêu hoa dệt gấm cho họ bằng một loạt ngôn từ mĩ miều không giống người thường rồi để đấy mặc cho người đọc tự tưởng tượng. Ngược lại, vị mẹ đẻ này đã trực tiếp đưa con mình lên sàn và phô diễn “đẳng cấp” theo những cách rất ngầu 🙂
Phải nói rằng, hình ảnh chói lóa và mê hoặc lòng người của Tạ Thù hay Vệ Ngật Chi có được không phải chỉ vì tác giả thích thì gán cho như vậy. Ngay từ những chương đầu tiên của truyện, mối quan hệ đối đầu giằng co giữa hai nhân vật này đã khiến cho họ buộc phải thể hiện bản lĩnh của chính mình và mỗi lời nói tính toán của cả hai đều làm người đọc phải gật gù thán phục. Nửa đầu của truyện tập trung vào lí giải bối cảnh thân phận và tính cách của từng nhân vật, giữa nam chính và nữ chính không có sự phân biệt rạch ròi rằng ai giỏi hơn ai hay ai đang là người chiếm được ưu thế. Cuộc đấu trí và thăm dò tâm tư giữa 2 người luôn ở thế ngang bằng, giống như hai nam nhân tâm cơ sâu khôn lường đang “thách thức” nhau vậy. Vì thế mình thường xuyên rơi vào trạng thái hồi hộp và băn khoăn khi suy nghĩ liệu rằng Tạ Thù hay Vệ Ngật Chi đang suy tính điều gì, họ sẽ xoay chuyển tình thế ra sao để bảo vệ chu toàn cho phe cánh của mình. Bí mật dòng tộc, tranh giành đấu đá xảy ra từ nhà cho đến triều đình, diễn biến của truyện luôn đầy những bất ngờ, đôi khi nối tiếp nhau dồn dập. Cách Tạ Thù xử lí những rối ren luôn gãy gọn và đầy thuyết phục, sự logic trong suy nghĩ và hành động của nv không hề được viết qua loa đại khái. Mỗi kế họach đều phải hoàn hảo kín kẽ, mỗi lời nói dường như vu vơ cũng chứa đựng hàm ý thâm sâu, trong thật có giả, tuyệt đối không bao giờ thất thố hay bộc lộ quá nhiều tâm tư của bản thân cho dù tin tưởng thuộc hạ hay huynh đệ đến mấy… Chốn tranh đấu cung đình hầu tước, phàm kẻ nào đã đứng trong cuộc thì dẫu ngoài mặt luôn tươi cười nhưng nhất định tâm tư không thể nào đơn thuần, càng tỏ ra đơn giản vô hại thì thực tế tâm nhãn cùng toan tính còn nhiều hơn số mắt trên ngó sen. Vì vậy cá nhân mình đánh giá rất cao bộ truyện này, nhân vật đủ thông minh sắc sảo, cộng thêm tuyến nhân vật phụ đa dạng lại không não tàn xuất hiện với thời lượng vừa phải.

Truyện cổ đại kéo dài nhiều chương viết về đề tài cung đấu hoặc tranh giành quyền lực cung đình hầu tước thông thường đều khó tránh khỏi nhược điểm đó là tác giả tập trung quá nhiều và dồn hết vốn liếng để suy nghĩ ra những nút thắt quan trọng, những tình tiết đắt giá để rồi sau đó đuối dần, loay hoay trong mớ bòng bong mình tạo ra và cố gắng tháo nút nhưng lại quá gượng ép, thiếu tường tận và thậm chí bỏ lửng. Ở “Ngày tháng trắc trở”, các tình tiết trong truyện có sự kết nối khá chặt chẽ, biến cố xuất hiện đúng lúc đẩy mạch truyện lên cao trào và sau cùng được hóa giải ổn thỏa dứt khoát, logic, thỏa mãn được tâm lí của người đọc, hạn chế tối đa sự lan man dài dòng. Mặc dù không sử dụng ngôi thứ nhất để viết, thế nhưng từ đầu tới cuối hẳn bạn đọc sẽ nhận ra được mọi diễn biến của truyện đều xoay quanh Tạ Thù, lấy thân phận nữ giả nam nhân và những bước ngoặt trong cuộc đời của nàng làm trung tâm. Từ đó, nổi bật lên hình tượng nữ tử tài giỏi tựa ngôi sao sáng giữa thời thế lũng loạn vì bất đắc dĩ mà trở thành đầu tàu chèo chống gia tộc. Trong cục diện không thể tự mình làm chủ, sự xuất hiện của nam chính Vệ Ngật Chi chính là điểm sáng quan trọng nhất giúp nàng trải nghiệm chân thực cảm giác được trân trọng yêu thương và sống thật với con người mình. Tác giả sử dụng ngôn từ hàm súc, sáng nghĩa, tuy đôi lúc ý tại ngôn ngoại trong câu thoại giữa các nhân vật khiến độc giả lạc vào mơ hồ khó hiểu khi dõi theo quá trình tính kế của nữ chính, thế nhưng sau đó mọi khúc mắc đều được chính nhân vật giải thích vô cùng hợp lí. Vì sao Tạ Thù có thể không nể mặt trưởng bối ra lệnh chém đầu hai cậu quý tử họ Tạ trong dòng dõi vì tội tham ô hối lộ…thế nhưng lại lần lữa hết lần này lượt khác tha mạng cho Tạ Nhiễm, kẻ không những thể hiện thái độ chống đối ra mặt mà còn nhiều lần làm hỏng mưu kế nàng đã dày công tính toán, thậm chí cực hạn nhất là hắn đã nhúng tay hạ độc vào thuốc của nàng. Đi một bước đã phải tính ba bước tiếp theo, không thể chỉ vì tư thù cá nhân mà lỗ mãng loại bỏ đi những kẻ thật sự có tài trong gia tộc…ngay cả khi bị hãm hại máu chảy đầm đìa cũng phải thể hiện bản lĩnh bậc bề trên ngước nhìn mọi thứ, tâm thế vững vàng dùng uy quyền của người cầm chuôi để cảnh cáo kẻ không yên phận. Tạ Thù cùng Vệ Ngật Chi… thân phận gia giáo trói buộc đã không cho phép họ được phép hưởng thụ những niềm vui vụn vặt của thiếu nam thiếu nữ, vui thì cười lớn đau khổ thì òa khóc…. hắn không thể đường hoàng bày tỏ tình cảm theo đuổi nữ tử mình yêu, nàng cũng không thể lúc nào cũng lao vào lòng đối phương thể hiện nhung nhớ như những cô nương khác vẫn thường làm.

Nửa sau của truyện là giai đoạn 2 nhân vật chính đều phải đối mặt với những khó khăn và hiểm nguy sau khi đã đón nhận tình cảm của đối phương. Tình cảm của họ lặng lẽ là thế, thời gian ở bên nhau chỉ có thể tận dụng từng khắc một, có những điều không thể giãi bày cùng nhau, có những lúc hiểu lầm đối lập suy nghĩ, thế nhưng không vì vậy mà nảy sinh nghi kị hay xa cách. Họ vẫn đứng trước đầu sóng ngọn gió để chống đỡ tất thảy, lo lót chu toàn cho số phận của gia tộc và an nguy của người thân trước thế cục rối ren. Tạ Thù sẽ không để cho cảm xúc nữ nhi thường tình chi phối những toan tính của nàng, Vệ Ngật Chi cũng sẽ không vì những quyến luyến khi ở bên cạnh người mình yêu thương mà lãng quên trách nhiệm, bỏ mặc sự nguy khốn nơi biên giới. Tạ Thù và Vệ Ngật Chi đến với nhau nhưng vẫn luôn tôn trọng quan điểm và cách giải quyết chính sự của đối phương. Sẽ không có chuyện nam nhân vì nữ nhân mà buông bỏ thiên hạ, cũng không có cảnh nữ cường một thân gánh vác vận mệnh gia tộc vì tình yêu mà cam nguyện rời xa chính sự, buông bỏ trách nhiệm để yên ấm bên trượng phu chăm lo chuyện cơm nước. Nữ chính cá tính đầy bản lĩnh trong khi tư tưởng và nhân sinh quan của nam chính vượt khỏi sự cổ hủ thông thường. Chính vì vậy, ta mới chứng kiến cảnh hai người lãnh đạm đối mặt mỗi lúc thượng triều, thậm chí tấu trình những phương án dường như cố tình gây nên bất lợi cho đối phương… thế nhưng không ai ngờ đến đấy là cách để họ bảo vệ “người thương” trước những mưu mô và cạm bẫy giăng sẵn từ kẻ khác.

Tổng kết lại, hãy đọc truyện thôi đừng chần chờ gì nữa

************************************************************************************

Một trích đoạn thú vị trong truyện:

Nghe đồn Vũ Lăng vương bị phản tặc bắt làm tù binh, Thừa tướng không vì lập trường đối lập giữa hai người, lại còn đặt mình vào vòng hiểm nguy đi cứu viện, mới cứu hắn ra được – đây là nhóm người ủng hộ Thừa tướng nói.

Lại nghe đồn Thừa tướng suýt nữa thì bị phản tặc sát hại, may mà Vũ Lăng vương đang ẩn mình trong bóng tối đúng lúc vung thương tới cứu hắn một mạng – đây đương nhiên là lời của đám người ủng hộ Vũ Lăng vương gào lại.

Nhưng những tin đồn này vẫn không sánh nổi với tin đồn chấn động rằng Vũ Lăng vương bị Tạ Thừa tướng ép dẫn về nhà làm khách quý.

Mắt thấy hai người đi cùng xe trở về, không hề có sự ngăn cách, hai bên ủng hộ đều trợn mắt há hốc miệng, lẽ nào tin đồn kia là thật?

“AAAAA, Vũ Lăng vương đáng thương của ta!” Có cô gái che mặt khóc ầm lên.

“Chuyện này… Tạ tướng nhà ta lại thích đàn ông ư! Ta, ta không muốn điều đó…!” Lại có người ôm mặt khóc chạy đi.

“Tạ tướng là đồ vô liêm sỉ!”

“Hứ! Rõ ràng là vì Vũ Lăng vương bất lực!”

“Rõ ràng là gian tướng lấy quyền hành áp bức hiền vương nhà ta!”

“Hừ! Là hiền vương nhà ngươi không có tài cán gì, nếu không đâu dễ dàng luồn cúi như vậy!”

Đám người ủng hộ Vũ Lăng vương ôm đầu khóc rống, quá oan uổng rồi!

Chủ Đề