Nobuta wo produce review tiếng viẹt

Một ngày nào đó, sau khi cả cơ thể đã mệt nhoài vì đủ thứ chuyện, đầu óc chỉ chực lịm đi, mắt díp lại và chỉ mong nhanh chóng thả trôi tâm trí trong những giấc mộng lạ lùng, nhưng không hiểu sao cứ ngả lưng trên giường là mắt lại mở thao láo. Không ngủ được nên lại mở máy tính, lại tìm kiếm điều gì đấy hòng mát-xa neuron thần kinh, làm dịu cái tâm hồn đã trơ cứng vì bị lý trí lấn át này.

Gõ gõ và click. Mở tab và nhấn play. Mấy cái video về Juri làm tôi bất chợt nhớ về Nodame, bất chợt xốn xang, bất chợt muốn viết gì đấy, muốn chia sẻ gì đấy để lấp đầy mọi khoảng trống, để thôi lãng đãng, mơ màng nữa…

Nobuta wo produce review tiếng viẹt

An Niên

Nodame Cantabile, mặc dù từng nghe tiếng bộ manga khá nổi này của Nhật nhưng nỗi háo hức, tò mò đọc nó lại nhanh chóng bị sự khó tính về thẩm mỹ trong tôi dập tắt. Thật khó để đọc hết một bộ truyện tranh nếu bạn không ưa nét vẽ của nó, dù truyện có nổi đến đâu, nội dung nghe đồn hay như thế nào. Và một người khó tính như vậy thường chỉ đành ngậm ngùi nuối tiếc bỏ qua một tuyệt phẩm hoặc là chờ đợi một ngày nọ, sự xét nét không còn và lòng đủ rộng để tiếp nhận mọi khiếm khuyết. Đó là manga. Live action thì lại có một câu chuyện khác, khi người thật tái hiện hoàn chỉnh mọi hình ảnh trong truyện, một bộ phim thể hiện đầy đủ mọi tình tiết đúng với nguyên tác, khi không còn sự xét nét về thẩm mỹ, bạn sẽ có cơ hội thích mê một tuyệt phẩm và chứng thực mọi lời đồn thổi, sự rỉ tai đã khiến bản thân trở nên háo hức, tò mò. Sau Hana Kimi, Nobuta wo Produce, với Nodame Cantabile, tôi lại một lần nữa được thỏa lòng thích thú với thể loại phim tạo nhiều hứng thú, say mê của Nhật này.

Nói không ngoa thì Nodame Cantabile là bộ phim Nhật hay nhất và thích nhất mà tôi từng xem. Bộ phim hội tụ đủ những yếu tố cần thiết để tạo nên một tác phẩm tuyệt vời. Dưới cái nhìn về một live action thì Nodame Cantabile đã thật sự thành công khi chuyển tải nội dung đúng với nguyên tác mà không khiến người xem phải nhíu mày hay cảm thấy bất hợp lý vì những điều phi thực tế rất manga, một sự kết hợp hoàn hảo giữa sách truyện và điện ảnh.

Nobuta wo produce review tiếng viẹt

1. Một câu chuyện đủ mọi cung bậc của cuộc sống

Bộ phim mở đầu với dòng hồi ức của Chiaki Shinichi (do Tamaki Hiroshi thủ vai), kể về kỷ niệm tồi tệ là nguyên nhân dẫn đến chứng sợ đi máy bay của anh chàng tài năng và say mê âm nhạc này. Chính dòng hồi ức ấy là đầu mối của tất thảy chán chường và muộn phiền trong lòng Shinichi khi anh không thể thực hiện được ước mơ bay đến thủ đô Praha (Czech) để hòa mình vào thành phố được mệnh danh là trái tim của dòng nhạc cổ điển. Nỗi sợ máy bay khiến anh chỉ có thể chôn chân tại học viện âm nhạc, hằng ngày phải lắng nghe sự chỉ dạy khô cứng của người thầy độc đoán. Anh là một thiên tài piano trong học viện nhưng chẳng mấy ai biết hoài bão thật sự của Shinichi là trở thành một người chỉ huy dàn nhạc bậc thầy. Trong những ngày tháng chán chường ấy Shinichi đã gặp được Nodame (do Ueno Juri thủ vai), cô gái sẽ làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của anh sau này. Và thế là câu chuyện âm nhạc của cả hai bắt đầu. Một người là con nhà nòi trong một gia đình âm nhạc, một người được trời phú cho tài năng, sinh ra là để chơi piano. Một người ấp ủ ước mơ lớn, luôn mong muốn vượt thoát và vươn lên, một người chỉ mong trở thành cô giáo mầm non, sống những ngày bình lặng và đánh những nốt lộn xộn vô nguyên tắc. Một kẻ bị chôn chân vì nỗi sợ bắt nguồn trong quá khứ, một kẻ tự mê ngủ chính mình trong lối đánh ngẫu hứng yêu thích hòng quên đi nỗi ám ảnh thưở ấu thơ. Một bên là cuộc sống chỉn chu, ngăn nắp, hoàn toàn tự lập và có nguyên tắc, một bên là lối sống bừa bãi, lộn xộn, bẩn thỉu…Hai con người lạ lùng tưởng rằng là đối cực của nhau ấy lại vô tình gặp nhau và cùng tạo nên bao câu chuyện dở khóc dở cười. Một cuộc gặp tạo ra bao sự ngẫu ngộ khác, tình bạn, tình thân được nối kết, âm nhạc trở thành món quà thiêng liêng để những trái tim cùng đánh lên nhịp đồng điệu và những kỷ niệm được hình thành, có những ký ức không thể nào quên ấy…Một Shinichi lạnh lùng, cứng nhắc, kiêu ngạo lại có thể nhẹ nhàng chỉ dạy từng người trong một dàn nhạc nghiệp dư. Tài năng của Nodame được đánh thức, cô cuối cùng học được cách đối mặt với quá khứ, cuối cùng cũng biết khao khát và tận hưởng thành quả. Nodame kéo Shinichi ra khỏi nỗi sợ máy bay, Shinichi thổi bùng đam mê đã dập tắt bấy lâu trong Nodame. Hai con người với lối sống khác nhau hoàn toàn ấy lại có chung nhịp đập âm nhạc, cùng say mê thứ nghệ thuật tuyệt diệu và đánh lên những khúc ca tràn ngập sắc màu sự sống.

Không chỉ piano ngân nga mà còn có cả những điệu du dương của violin, những khúc trầm lắng và tha thiết của cello, sự da diết và vấn vương của kèn oboe và cả âm thanh trầm đục rộn ràng của trống…Đây là câu chuyện của cả một dàn nhạc giao hưởng đầy đủ sắc màu, khi một nốt nhạc vang lên là thành quả của sự hòa điệu giữa tài năng và cảm xúc. Và người nghệ sĩ chỉ huy đứng đó, dẫn dắt từng chuỗi nhạc lấp lánh đi vào lòng người, quyến rũ và làm say mê bao con tim. Thật tuyệt diệu khi bạn được xem một bộ phim không chỉ về một người mà cả một tập thể, những người sẽ chẳng trở nên đặc biệt nếu không có âm nhạc, những kẻ mới đây còn chí chóe với nhau vì lối chơi solo ngẫu hứng nhưng ngay sau đó sẽ ngân lên những nốt dịu dàng đầy thấu hiểu lẫn nhau. Âm nhạc là cuộc sống này, có thể là ánh sáng tôn vinh một cá nhân nào đó nhưng sẽ luôn là tặng phẩm chung cho tất cả những ai dành trọn con tim vì nó, đặc biệt là những người cùng tạo nên những dải nhạc đầy màu sắc. Âm nhạc nảy sinh trong sự hòa hợp, sự đồng điệu giữa những con tim tràn ngập cảm xúc và say mê bất tận.

2. Một thế giới chảy tràn âm nhạc

Một thành công rực rỡ của Nodame Cantabile chính là việc tạo nên một không gian âm nhạc rất sống động và huyền hoặc, điều mà những trang giấy của manga không thể làm được. Những tuyệt tác của Mozart, Chopin, Brahms…lần lượt xuất hiện đầy cuốn hút và mê đắm. Tôi thích bối cảnh học viện âm nhạc trong bộ phim, có cảm giác nếu ai đó bước vào cổng trường thì sẽ ngay lập tức sửng sốt trước không gian xen lẫn đủ loại âm thanh nhạc cụ này, loạn nhưng đặc sắc, một màu rất riêng đầy ấn tượng khi nhắc nhớ về học viện âm nhạc. Tôi thích cả những đoạn luyện tập của dàn nhạc, hình ảnh biểu diễn trên sân khấu rộng lớn, hình ảnh khán giả say sưa trong dòng nhạc rồi sau đó đứng bật dậy hô to Bravo đầy thán phục, những đoạn nói về sự ra đời của mỗi tác phẩm và thành phố Praha cổ kính gợi nên một sự trầm lắng, một cảm giác thân quen lạ lùng với bất kì ai yêu nhạc. Rất nhiều, hình ảnh về âm nhạc tràn ngập, ngay cả trong căn phòng ngập rác của Nodame, âm nhạc vẫn vang lên, vẫn sống và tỏa sáng. Ở bất kỳ nơi đâu, dù là một chốn chẳng ai muốn vào, âm nhạc vẫn tồn tại nếu có một con tim biết rung cảm.

Nobuta wo produce review tiếng viẹt
Nobuta wo produce review tiếng viẹt

3. Một dàn diễn viên tài năng

Lựa chọn diễn viên sao cho phù hợp với mẫu hình nhân vật của manga là một việc vô cùng quan trọng và nhà sản xuất của Nodame Cantabile đã thật sự thành công khi làm được điều đó. Một Ueno Juri đóng trọn vai Nodame tưng tửng, lắm phiền phức nhưng cũng rất chân thành và nhiệt tình, một Tamaki Hiroshi diễn được cái thần của nhân vật Shinichi nghiêm túc nhưng đôi lúc cũng lắm trò lạ lùng, hai diễn viên tài năng này đã thật sự sống dậy và khắc sâu thêm nét tính cách độc đáo của các nhân vật được vẽ trong truyện. Xem phim Nhật lúc nào cũng vậy, cảm thấy diễn viên diễn rất tự nhiên, không phải sự màu mè, đắp nặn hay cố tình lên gân trong nét biểu cảm nào đó. Họ rất hiểu nhân vật của mình và nếu là nhân vật trong manga, họ sẽ diễn đạt đến nỗi người xem phải trầm trồ, thích thú. Nụ cười siêu ngố cùng những biểu cảm đáng yêu của Juri rồi cả dáng vẻ cao ngạo và bộ mặt nhăn nhó rất tếu của Hiroshi, tất cả đều rất tài tình và đầy ấn tượng.

Không giống như live action của Hàn Quốc hay của Đài Loan, live action của Nhật không phải là một sản phẩm nửa chuyển thể nửa thần tượng mà là một sự dung hợp hài hòa giữa bản gốc và kịch bản phim, giữa hình ảnh trong truyện và từng động tác, điệu bộ của người diễn xuất. Để có thể ghi hình được những ngón đàn điêu luyện, Juri đã mất vài tháng luyện lại piano. Còn Hiroshi thì tìm thầy hướng dẫn và luyện tập miệt mài những động tác của người chỉ huy cho đến khi thành thạo và cảm thấy thật sự đẹp mắt. Có những câu chuyện hậu trường được ghi lại như vậy để biết rằng những diễn viên đã bỏ ra bao mồ hôi công sức, đã đầu tư nhiều bao nhiêu cho vai diễn của mình, họ đã thật sự nhập vai và góp phần tạo nên thành công vang dội cho bộ phim âm nhạc tuyệt vời này.