Truyện khi nào trăng sáng dẫn lối anh về

Tạ Vũ từng nhận được điện thoại của Hướng Vân, nói giáo viên mới mãi không xác định được, bây giờ trường tiểu học Hồng Khê chỉ có một mình Lục Viễn chống đỡ.

Cô không nói gì cả, chỉ đóng đồ đạc của Lục Viễn gửi hết về trường tiểu học Hồng Khê.

Hết thảy mọi mong đợi dành cho cuộc sống tương lai của cô đột nhiên tan thành bọt nước.

Cảm giác này rất tệ.

Read More »

Chương 60: Đón tết

Sau khi đi làm hai tuần là kì nghỉ tết.

Nhà bố mẹ Lục Viễn và Tạ Vũ chia ra hai thành phố nam bắc, dĩ nhiên là phải tách ra một khoảng thời gian ngắn.

Tạ Vũ về quê khó tránh khỏi bị bố mẹ họ hàng cuối năm truy hỏi theo thông lệ. Công việc thế nào, tiền lương bao nhiêu, có người yêu chưa.

Trong chu vi mấy trăm mét lầu trên lầu dưới nhà họ, Tạ Vũ từ nhỏ đến lớn cũng coi như là con nhà người ta, từ trước đến nay học hành công việc đều khá tốt, bây giờ thăng chức làm phó tổng biên tập thì càng kiếm chút thể diện cho ông bà Tạ.

Read More »

Chương 58: Cuộc sống bình thường

Căn hộ độc thân Tạ Vũ thuê chỉ khoảng ba mươi mét vuông, một căn phòng mở rộng. Vào cửa là nhà bếp nhỏ kiểu mở, đi vào trong là một chiếc sofa nhỏ, sofa đi qua là một chiếc giường lớn.

Mấy ngày nay, về cơ bản cô ở bệnh viện chăm sóc Lục Viễn, nhà cửa bừa bộn, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Sau khi vào cửa, cô hiếm khi hơi ngượng, lập tức lao tới trước sofa, luống cuống tay chân gom quần áo bẩn trên đó, chạy nhanh vào toilet, nhét vào máy giặt.

Chờ cô ra khỏi toilet, lại thấy Lục Viễn vẫn đứng ở cửa, cười nói: “Sao vậy? Ngại sao?”

Lục Viễn lắc đầu, cười với cô: “Tò mò chút thôi.”

Read More »

Chương 56: Tai họa

“Có người ngã rồi, đừng chen nữa!” Không biết ai đang la lớn.

Giọng nói đó dường như ngay bên tai Tạ Vũ, nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc đến từ đâu. Sức mạnh của lớp sóng người đè tới từ hai phía trước sau, không khí trong ngực cô bị ép hết ra ngoài, muốn ngẩng đầu để thở nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.

Xung quanh bắt đầu có người ngã, ban đầu chỉ một, hai người, nhưng người đang theo đằng sau tiếp tục chen về trước, ngày càng có nhiều người ngã xuống đất, đè chồng lên người trước đó. Có người kêu la khóc lớn, có người hoảng hốt lo sợ ùn đẩy nhau.

Tạ Vũ sống ở Thượng Hải chín năm, từ trong ra ngoài đã sớm bị đô thị khắc nghiệt đồng hóa. Cô sinh viên nhiệt huyết năm nào giờ là một người phụ nữ ưa thích đào bới, buôn bán đau khổ của người khác. Lòng thương xót đối với Tạ Vũ hai mươi tám tuổi chỉ còn là một ký ức bám bụi thời gian.

Ngắn ngủi vài ngày trên núi, nơi cuộc sống dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi chỉ có đám trẻ con bị bỏ lại cùng những con người hết lòng vì lý tưởng tựa như một con mưa bụi bất chợt ngang qua thế giới của cô, gột rửa khiến nó trở nên tươi mát hơn.

Cũng chính tại Tương Tây xa xôi này, cô gặp anh - thầy giáo Lục bí ẩn lại mâu thuẫn. Con người Lục Viễn gợi lên sự thích thú của Tạ Vũ, vì thế mỗi ngày cô đều bám theo anh, trêu chọc khiến anh đau đầu. Vốn tưởng rằng anh chỉ là một sai số thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, nào ngờ người đàn ông ấy lại khiến sự băng giá trong trái tim cô rạn nứt.

Tạ Vũ trở lại Thượng Hải, lần nữa thỏa hiệp với sự hào nhoáng cùng lối sống vật chất lừa lọc, giả tạo nơi đô thị. Cô thử quen với một người đàn ông giàu có nhưng hình bóng người đàn ông nóng nảy lại dịu dàng, nhẫn nại dưới ánh trăng Tương Tây cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Một lần nữa Tạ Vũ có cơ hội quay lại Tương Tây. Lần này Tạ Vũ không chỉ lấy được không ít thông tin, còn thuận tiện lừa đi trái tim của thầy Lục. Cho dù lưu luyến anh, Tạ Vũ vẫn phải trở lại Thượng Hải. Khoảng cách, thời gian cùng đô thị vô tình tạo ra những chia cách, liệu ánh trăng sáng có dẫn lối anh về bên cô?

*** Tạ Vũ là người phụ nữ hiện đại, có nhan sắc, có học thức, có địa vị. Công việc biến cô trở thành một con người lý trí, biết thỏa hiệp, cũng biết nắm giữ điểm giới hạn, biến nó trở thành thứ có lợi cho bản thân. Tạ Vũ của năm hai mươi tám tuổi là một người phụ nữ thành thục, có phần vô cảm nhưng ẩn sau bề ngoài ấy là con tim chơi vơi giữa đô thị hào nhoáng, phù phiếm cùng hiện thực tàn khốc, xấu xí.

Lục Viễn là người đàn ông đầy mâu thuẫn. Anh nóng nảy, khó gần, thích quát nạt nhưng lại có thể nhẫn nại, sống ở Tương Tây hẻo lánh sáu năm, làm thầy giáo cho bọn trẻ con bị bỏ lại. Anh đến nơi này, mục đích ban đầu là để trốn chạy đô thị phồn hoa, lại không ngờ vì bất đắc dĩ mà phải ở lại lâu đến vậy. Anh không phải người đàn ông hoàn hảo, cũng chẳng phải người có thể vì lý tưởng mà phấn đấu hết mình. Lục Viễn chỉ là một người đàn ông bình thường, có lòng trắc ẩn và bao dung.

Cả câu chuyện chỉ đơn giản là quá trình gặp gỡ, rung động, yêu và nghiêm túc muốn ở bên một người của Tạ Vũ cùng Lục Viễn. Không có cao trào, cũng không nhiều nút thắt, chỉ đơn giản là một bức tranh khắc họa cuộc sống, giữa những gam màu ảm đạm điểm tô chút sắc màu. Cả Tạ Vũ và Lục Viễn đều được miêu tả là những con người “bị thực tế bào mòn góc cạnh” nhưng cá nhân tớ cho rằng tác giả làm chưa tới, khiến cả hai nhân vật cứ ở ngưỡng lưng chừng. Chắc chắn bọn họ không thuộc tuýp bánh bèo vô dụng với tổng tài hào quang vạn trượng nhưng cũng không đủ cái chất dữ dội để tạo nên hình ảnh của “người đô thị”.

Tình cảm của nam nữ chính cũng khá mơ hồ. Anh và cô hấp dẫn nhau bởi họ là những cá thể trái dấu có cùng trái tim cô đơn. Nhưng số ngày quen nhau ít ỏi, bọn họ không hiểu rõ nhau, chỉ dựa trên sự tin tưởng với trực giác của bản thân mà phát triển một mối quan hệ giữa sự ngăn cách của thời gian và không gian không đủ để thuyết phục tớ rằng tình cảm đó đủ bền chắc, đến mức khiến đối phương có thể hy sinh vì nhau.

Lối viết nhẹ nhàng, tỉ mỉ của tác giả khiến tớ dễ dàng hình dung ra cuộc sống miền cao nhưng chính cái bút lực quá đỗi dịu dàng đó lại không đủ để tạo ra cái cơ cự, khó khăn của nơi này. Hoặc có lẽ, bởi tác giả tập trung quá nhiều vào các tình tiết để dẫn dắt sự hứng thú của Tạ Vũ với Lục Viễn mà bỏ qua việc miêu tả cái nặng nề, có phần tăm tối của cuộc sống vùng núi.

Tớ phải thừ nhận tớ là một đứa phù phiếm, chính bởi thế tớ dễ dàng bị thu hút bởi những cái tựa có chút văn nghệ kiểu như “khi nào trăng sáng dẫn lối anh về”. Chỉ dựa vào cái tên truyện, tớ cho rằng đây là câu chuyện nhẹ nhàng, sâu lắng với lối viết bay bổng, giàu hình ảnh. Nhưng cảm giác của tớ sau khi đọc xong khá là hụt hẫng, tựa như cái cảm giác mà bạn hí hửng bỏ tiền ra mua một thỏi son Charlotte Tilbury rồi lại phát hiện ra nó chẳng tốt như mình tưởng vậy.

Có lẽ, điều khiến tớ nhớ mãi sau khi đọc câu chuyện này là câu hỏi “khi nào trăng sáng dẫn lối anh về?” Về với hiện thực xấu xa hay giấc mộng xưa đẹp đẽ? Về với đô thị phù hoa hay nơi quê xa thanh bình? Khi nào trăng sánh dẫn lối anh về…. Về với em.