Truyện thật ngốc khi quay lại với bạn trai cũ

31.

Cốc Cốc lại bị bạo hành một lần nữa.

Khác với lần trước, lần này không còn có ai quan tâm tới bệnh tình của cậu nữa, ai ai cũng nhao nhao nghĩ xấu rằng không biết có phải là do Cốc Cốc gặp phải khách khó chiều, nên mới tạo thành những vết thương đáng sợ như vậy hay không.

Suốt một ngày, Cốc Cốc không tài nào tập trung nổi, trạng thái thoạt nhìn có vẻ không được đúng lắm, nhưng Vu Vị không nói được rõ là không đúng ở chỗ nào.

Vu Vị theo chân Cốc Cốc về nhà, nơi này nằm ở cuối khu phố sầm uất. Cửa nhà mở toang, Cốc Cốc thả cặp sách xuống cửa, không hề phát hiện ra Vu Vị.

Vu Vị đứng dưới tầng, từ lúc trời còn nhá nhem cho tới lúc thành phố lên đèn, anh ta dõi theo căn phòng chập chờn ánh sáng của Cốc Cốc một lúc lâu, như Gatsby thức cả đêm trông coi ánh sáng phía bên kia bờ vịnh.

Vu Vị đưa tay ra, anh ta thật sự muốn che lấp đi vầng sáng, bảo vệ cho cậu.

Gió mỗi lúc một lớn, nhà Cốc Cốc vang lên tiếng thét chói tai của một người phụ nữ cùng tiếng kính vỡ.

Không lâu sau, anh ta trông thấy Cốc Cốc bị đẩy ra khỏi cửa nhà, tiếng khoá rơi đuỳnh.

Anh ta bước lên tầng, Cốc Cốc không có phản ứng gì, ngơ ngác ngồi tại chỗ, Vu Vị khoác áo bành-tô lên người cậu.

Anh ta lấy bông ra, ngồi xổm xuống, dùng rượu thuốc cẩn thận chấm lên mặt cậu từng chút một.

Da dẻ Cốc Cốc trắng như bơ, nhìn gần còn thấy rõ được cả lông tơ mềm mại, hệt như một đứa trẻ.

Vu Vị nghe được tiếng tim mình đập mỗi lúc một nhanh.

"Cảm ơn anh." Cốc Cốc chớp mắt, nhìn anh ta với vẻ vô tội.

"Anh thật tốt bụng."

Vu Vị biết, lần này cậu thậm chí còn chả nhớ nổi cái tên "Vu Vị" mà cậu vẫn hay gọi nhầm, nhưng điều này cũng không gây cản trở cho cậu trong việc đi trêu ghẹo lòng người.

Cốc Cốc không muốn tới bệnh viện, Vu Vị bèn đưa cậu vào khách sạn, anh ta đứng trước quầy thanh toán xong xuôi, lúc mua được cơm tối về, anh ta đã trông thấy Cốc Cốc đang nằm bò trên giường, ngủ thiếp đi.

Vu Vị ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Cốc Cốc, lâu thật lâu.

Hoá ra là cậu đã ngủ rồi, trái tim Vu Vị lặng dần, một thứ cảm giác an tĩnh chưa từng có đang lấp đầy trái tim anh ta.

Người con trai này giống như có ma lực gì đó, khiến cho anh ta cảm thấy ấm áp an toàn, Vu Vị cũng không rõ vì sao cậu lại làm được như vậy.

Anh ta hết nhìn rồi lại ngắm, như mê muội mà đưa ngón tay đặt ở giữa đôi lông mày của Cốc Cốc, chậm rãi vuốt phẳng nếp cau mày của cậu, nhưng không ngờ tay anh ta lại chạm được vào một thứ gì đó ươn ướt. Cậu đang khóc.

Vu Vị chần chừ nhìn Cốc Cốc, tiếng hít thở của Cốc Cốc hơi pha lẫn với tiếng khóc nức nở, trong miệng hình như còn phát ra mấy từ không rõ ràng.

Vu Vị rướn lên nghe thử, nhưng lại chỉ nghe thấy được tên của người khác, nắm tay dần siết lại, ánh mắt vốn đang dịu dàng tuôn trào ra sự cố chấp, lòng ghen tỵ mãnh liệt như hành hạ Vu Vị tới phát điên.

Kẻ đó là ai, lấy tư cách gì xuất hiện trong giấc mơ của cậu?

Người cứu cậu rõ ràng là anh ta, thế mà sao trong lòng cậu lại chẳng hề nổi lên dù chỉ là một chút gợn sóng?

Cậu thậm chí còn không thể nhớ ra nổi tên của anh ta!

Vu Vị biết mình đã bị mắc kẹt trong cạm bẫy của cậu, rõ ràng anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, rằng Cốc Cốc là một con điếm luôn thích đùa giỡn với lòng người.

Nhưng rồi anh ta vẫn chẳng thể nhịn được mà động tâm.

32.

Con thỏ của Vu Vị chết rồi.

Chuyện xảy ra rất đỗi tự nhiên, một hôm anh ta về đến nhà, không thấy thỏ của mình đâu, anh ta tìm một lúc thật lâu, cuối cùng quản gia tiến tới, nói cho anh ta biết nhân lúc mọi người không chú ý, con thỏ đã trốn đi mất.

Vu Vị đuổi theo, cuối cùng tìm thấy nó đang nằm ủ rũ bên ven đường, run rẩy đến đáng thương, nó dường như thấy được bóng dáng Vu Vị, đang chậm rãi cạ giày da vào người nó.

Vu Vị nhìn cơ thể của nó lạnh dần, ánh mắt chết lặng.

Vì sao phải trốn? Tao chỉ là muốn bảo vệ mày thôi mà.

Anh ta nghĩ tới mẹ mình.

Mẹ anh ta yêu bố anh ta đến vậy, thế mà có làm cách nào cũng chẳng thể giữ được đối phương, sau cùng đã phải chịu kết cục như hiện tại.

Cốc Cốc cũng giống hệt với con thỏ này, quen làm nũng để chiếm được tình yêu thương, nhưng chẳng ai giữ chặt được cậu.

Chỉ khi không được yêu thì mới có thể khiến cho cậu lo được lo mất, khiến cho cậu không thể quên đi được, khiến cho cậu mãi mãi ở bên cạnh anh ta.

33.

Sau khi tiếp nhận xí nghiệp Tiêu gia, Vu Vị, hay có thể nói đây là tên gọi sau khi Tiêu Bạch bỏ đi tên của mình.

Anh ta dùng cái tên giả Vu Vị, chuyển đến San Myshuno.

Cốc Cốc vì tin đồn ở trường nên đã xin nghỉ học, sau khi người mẹ mà cậu yêu thương nhất nhảy lầu, tính cách cậu cũng đã có sự thay đổi cực lớn. Cậu trở nên cẩn thận từng li từng tí, luôn có cảm giác muốn được yêu.

Cho nên Vu Vị chỉ cần tốn một chút sức lực thôi là đã có thể thu hút được sự chú ý của cậu.

"Em thích tôi, đúng không?"

Anh ta nhìn đối phương đầy ẩn ý, trong lòng đã mềm nhũn như nước.

Anh ta thích Cốc Cốc chủ động hôn mình, cọ lên má mình với vẻ ngọt ngào, trong mắt vĩnh viễn chỉ có mình: "Em thích anh nhất nhất nhất."

Những lời ân ái của Cốc Cốc còn ngọt hơn so với bất kỳ loại kẹo bông sặc sỡ nào ở trên đời, khiến cho trái tim Vu Vị như bay lên tận trời mây.

Thế nhưng Vu Vị hiểu rất rõ cậu là người như thế nào.

Cho nên Vu Vị chưa bao giờ chủ động hỏi han tin tức của cậu, cũng không ra ngoài hẹn hò với cậu, từ đầu tới cuối luôn giữ một khoảng cách mập mờ như gần như xa với cậu.

Cốc Cốc đề nghị kết hôn, kỳ thực Vu Vị chưa bao giờ tin hôn nhân có thể trói chặt được một người, nhưng anh ta sẽ không từ chối cơ hội được sống chung cùng với Cốc Cốc.

Anh ta mua căn phòng trọ mà Cốc Cốc đang ở, lừa cậu rằng mình đã đổi công việc, kỳ thực ngày nào anh ta cũng ngồi xe từ thành đông đi tới chỗ bất động sản của Tiêu gia ở thành tây, suốt dọc đường chỉ toàn ngồi nghe mấy lời càm ràm của tài xế Tiêu Tiểu Bạch.

"Vốn dĩ đây là trò tình thú của vợ chồng các người cơ mà, tại sao lại cứ phải kéo theo tôi đi làm cu li cho các người vậy?"

Vu Vị cố giữ bình tĩnh.

Anh ta thấy được rõ nhuệ khí của Cốc Cốc đang dần bị héo mòn từng chút một, cuối cùng từ từ, từ từ hoá thành cát bụi.

Như cái cách Cốc Cốc đã từng làm, Vu Vị khéo léo giữ vững khoảng cách này, không cho cậu những ngạc nhiên bất ngờ, nhưng cũng chẳng để cho cậu phải thất vọng rời đi.

Vu Vị đang chờ đợi một điểm mấu chốt, một điểm mấu chốt mà ở đó Cốc Cốc sẽ sa đoạ triệt để.

Trong buổi họp chợ hàng secondhand, vào cái lúc Berlin xuất hiện, Vu Vị đang đứng ngoài ban công phòng trọ, bình tĩnh nhìn hai người ôm hôn dưới quảng trường.

Anh ta tự nhủ với chính mình, chỉ cần Cốc Cốc xuất hiện dù chỉ là một chút do dự, anh ta sẽ ngay lập tức xông tới, ôm cậu thật chặt vào trong lòng.

Thế nhưng Cốc Cốc từ đầu đến cuối chỉ có cúi đầu, không rõ là đang sung sướng hay khổ sở, đi theo Berlin bước vào trong phòng.

Vu Vị không có phản ứng gì quá lớn.

Cốc Cốc không có cách nào khước từ được tình yêu của kẻ khác, đây chính là tật xấu của cậu.

Hồi còn học cấp ba, cậu không có cách nào khước từ được tình yêu của những kẻ theo đuổi cậu. Kết hôn xong, cậu không có cách nào khước từ được tình yêu giữa cậu và Tiêu Tiểu Bạch. Còn giờ, cậu đương nhiên là cũng không có cách nào khước từ được tình yêu của Berlin.

Nếu dùng cách của người bình thường để giữ chân Cốc Cốc, cậu sẽ vĩnh viễn không thể nhớ được nổi tên của đối phương.

Vu Vị tựa người vào ban công, đấm mạnh lên vách tường, mu bàn tay toé máu.

Sau khi tỉnh táo lại, anh ta điều chỉnh lại suy nghĩ, chuẩn bị dùng cạm bẫy tiếp theo để bắt lấy cậu.

Vu Vị mẩm nghĩ, anh ta rời đi cũng đã được một khoảng thời gian dài, nghe nói công việc của Cốc Cốc cũng không được thuận lợi cho lắm, tuy rằng anh ta cũng chẳng muốn Cốc Cốc ngày ngày phải đi đêm về hôm, lộ mặt trên màn ảnh, thế nhưng có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Cốc Cốc phải đi ngoại tình.

Để chuẩn bị bất ngờ, anh ta mua một căn hộ ở khu vực ngoại thành, vì biết Cốc Cốc thích cái đẹp, anh ta đã cho đám thợ trồng đủ các loại cây hoa, biến chỗ này thành một biển hoa vây xung quanh căn biệt thự.

Anh ta đang chờ mong vẻ mặt mừng rỡ của đối phương, vừa định mở miệng ra thì lại nghe được Cốc Cốc nói: Vu Vị, chúng ta chia tay thôi.

Quá khứ mù mịt tựa như cơn ác mộng hành hạ anh ta, sự đa nghi ngờ vực khiến cho anh ta càng thêm mặc cảm tự ti. Cho tới khi gặp được Cốc Cốc, anh ta mới như được nhô lên khỏi mặt nước từ trong cơn sóng lớn, có được sự yên tĩnh ngắn ngủi, cũng nhìn thấy được đường chân trời ở phía xa xa.

Tựa như tóm được một cọng rơm cứu mạng, anh ta sợ hãi sẽ mất đi Cốc Cốc, sợ đến phát điên. Anh ta hiểu rõ mình không thể rời bỏ Cốc Cốc, giống như việc anh ta không thể rời bỏ cơn ác mộng từ trong quá khứ.

Cốc Cốc là máu thịt, là xương tuỷ của anh ta, sự bình yên mà anh ta có được ba phần tư đều là bắt nguồn từ Cốc Cốc. Vì Cốc Cốc, anh ta nguyện ý đánh đổi hết thảy.

Thế mà cậu lại nói rằng cậu muốn rời đi.

---

#VL: ch còn đúng 1 chương na thôiiii!!! Cơ mà chc t gi đến cui tun mình mi xong được. Khai xuân mùng 7 bn vic sml =))) may hôm qua làm đỡ chương 14 nên nay mi xong được.

Địa điểm ăn cơm được quyết định là ở nhà, Hứa Dực chọn.Lúc anh nói lời này, ngữ khí rất thản nhiên, không hề ý thức được chữ "nhà" này có bao nhiêu xấu hổ với mối quan hệ của hai người.Sau khi tan tầm, Chử Sở ngồi lại nửa giờ mới "trấn định" được, ra cửa, đánh xe, đến căn biệt thự ngoại ô của Hứa Dực.Cô ấn chuông cửa, Hứa Dực mở cửa rất nhanh.Chử Sở ngẩng đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngơ ngác đứng hồi lâu.Có vẻ Hứa Dực vừa mới tắm rửa xong, tóc thấm ướt, rủ xuống trên khuôn mặt tuấn mỹ. Đôi mắt đen nhánh híp lại, nổi lên ánh sáng mê người, khóe môi mỏng mọng nước không kiềm được nở một nụ cười mỉm tùy ý.Anh mặc đồ ở nhà thoải mái, bỏ đi bộ tây trang nghiêm túc hàng ngày, trông vừa phô trương vừa giản dị, cực kỳ giống anh hồi đại học.Bộ dáng cà lơ phất phơ đó làm cô không nhịn được mà mê muội.Chử Sở xoa xoa vành tai, nhất thời không biết nói gì.Hứa Dực cong cong môi, tiến lên một bước, bắt lấy tay Chử Sở, ấn tay cô lên bộ quét trên khóa vân tay ở cửa."Lần sau đến thì vào thẳng nhà luôn, không cần ấn chuông cửa.""Không ổn lắm," Chử Sở ấp úng trả lời, "Dù sao cũng là nhà anh.""Nhà tôi?"Hứa Dực quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: "Cô Chử Sở, có phải em đã quên một chuyện quan trọng rồi không."Chẳng lẽ ý anh ta là chuyện ở chung?Chử Sở sợ anh lại truy cứu lần nữa, chạy trốn vào phòng bếp.Cô mở tủ lạnh ra, chuẩn bị tìm bừa một chút đồ ăn rồi bắt đầu nấu cơm.Nhưng tủ lạnh rỗng tuếch, thậm chí đến đồ uống hay nước khoáng cũng không có."Hứa Dực, bình thường anh ở đây à?" Chử Sở hỏi.Hứa Dực cong cong môi: "Tôi quen ở chỗ này rồi, nếu em không thích thì chúng ta có thể đổi đến căn hộ gần công ty em."Không...... Ý cô không phải vậy.Chử Sở nhếch khóe miệng: "Vậy bình thường anh ăn cơm thế nào?"Hứa Dực buông tay: "Xã giao nhiều, ăn bên ngoài."Chử Sở cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Làm gì có chuyện ngày nào cũng xã giao được. Nếu anh lười nấu thì có thể tìm một dì giúp việc đến giúp mà.""Tôi không thích để người ngoài vào nhà. Ăn cơm hộp rất tiện, hàng ngày ăn cũng quen rồi. Em làm bừa đi, nếu thật sự không được thì trong tủ còn có hai gói mì đấy."Hứa Dực nghiêng khuôn mặt tuấn tú, dưới bóng đèn, mắt mũi anh được phủ một tầng sáng, che giấu vẻ cô đơn.Chử Sở nhìn anh như vậy, thế nhưng lại cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút đáng thương.Người mà hàng ngày sát phạt quyết đoán trên bàn đàm phán lại trở nên yếu đuối không thôi, có thể nào không làm lòng người ta thương tiếc chứ?Cô sốt ruột muốn báo ơn, nhanh chóng quyết định: "Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, đêm nay mời anh ăn tiệc lớn.""Thật à?" Hứa Dực hơi hơi cong khóe môi lên."Đương nhiên." Chử Sở nhanh chóng trả lời.Mặc dù đột nhiên cô cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như là bị rơi vào một cái bẫy nào đó.Tủ lạnh đã không có gì rồi, càng không trông mong gì anh sẽ chuẩn bị củi gạo mắm muổi. Chử Sở viết một danh sách mua hàng trước, tính đi siêu thị gần đây chuẩn bị đầy đủ cho anh một thể luôn.Từ trước đến này Hứa Dực vẫn không biết chăm sóc bản thân, từ khi học đại học đã vậy rồi.Đến giờ Chử Sở vẫn còn nhớ rõ, năm hai có lần Hứa Dực bị sốt cao, anh héo úa đi vào phòng học cuối cùng, không vui đùa ầm ĩ cùng đám bạn, cũng không chịu phản ứng với cô.Anh mất đi sức sống ngày thường, như có một tầng kính trong suốt ngăn cách anh với mọi người.Suốt một buổi sáng, anh chỉ có một tư thế nằm bò ra bàn, thần sắc lười biếng, hai tròng mắt mở to lúc có lúc không, nhìn chằm chằm một đôi chim đậu trên đầu cành ngoài cửa sổ, có vẻ u buồn cực kỳ.Chử Sở không chỉ nhìn thấy anh lộ ra vẻ ngoài như vậy một lần , lười nhác, rầu rĩ, thờ ơ với tất cả mọi thứ, như kiểu bất cứ lúc nào anh cũng có thể siêu thoát phàm trần rồi nhảy ra ngoài tam giới ấy.Thực ra Chử Sở không quá hiểu.Cái gì anh cũng có, cái gì cũng không cần nhọc lòng. Tiền, thanh danh, quyền lực, những thứ người khác phấn đấu cả đời cũng không có được, anh có thể có tất cả dễ như trở bàn tay, rốt cuộc còn không thỏa mãn cái gì chứ?Ban đầu Chử Sở không hiểu, bây giờ cũng chưa chắc cô đã hiểu hết, nhưng khi Hứa Dực để lộ vết thương một lần nữa, cô vẫn không nhịn được muốn làm gì đó.Coi như là cô mềm lòng đi.Rốt cuộc thì "hôn nhân" của hai người còn duy trì một năm, giữa họ cũng không có nhiều thù oán lắm, trong một năm này không thể cư xử như hai người lạ được.Sau khi nghĩ thông suốt, động tác trên tay Chử Sở nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Buổi tối nếu nấu nhiều quá thì chúng ta cũng không ăn hết. Tôi hấp cá vược, làm sườn heo chua ngọt, rồi nấu hai món phụ chắc là đủ rồi.Với cả, tôi chỉ đồng ý mời anh ăn cơm thôi, chuyện sau khi ăn xong không liên quan đến tôi, anh rửa bát được chứ?""Rửa bát à," Hứa Dực trầm ngâm một lát, "Để tôi nghĩ xem."Chử Sở liếc mắt nhìn anh: "Không phải là đến bát anh cũng chưa từng rửa đấy chứ?"Căn bản không cần đợi anh trả lời, chắc chắn là anh chưa rửa qua.Chử Sở buông tiếng thở dài, chỉ một kệ để hàng phía xa: "Bên kia có nước rửa bát và miếng rửa, anh đi lấy giúp tôi đi. Tôi chọn thức ăn tiếp."Lúc này Hứa Dực không tự cao tự đại nữa.Dừng một lát rồi đồng ý, nghe lời đi sang phía bên kia.Chử Sở tiếp tục cúi đầu chọn đồ ăn, chưa đầy hai phút sau cô đã thấy có người chậm rãi tới gần. Cô tưởng Hứa Dực quay lại, thuận miệng hỏi: "Lấy được nước rửa bát rồi à?"Ai ngờ vừa ngẩng đầu, trước mặt cô lại là Nghiêm Tuyết đang cười giả tạo.Khoảng thời gian trước gặp phải sóng gió, Nghiêm Tuyết tiều tụy hẳn đi, đứng trước mặt cô cũng biết điều hơn, không còn thái độ kiêu căng ngạo mạn.Không ngờ mới chỉ có mấy ngày mà cô ta đã khôi phục lại tính cách cũ.Xem ra sau khi bị đuổi khỏi công ty, cô ta tìm được bến đỗ không tồi.Chử Sở vất vả lắm mới được thanh tịnh, hiện giờ lại gặp oan gia ngõ hẹp, không ngờ chỉ đi mua đồ ăn thôi mà cũng gặp phải người mình không muốn gặp, trong lòng cô không ngừng kêu khổ."Sở Sở, trùng hợp thật đấy." Trên mặt Nghiêm Tuyết treo nụ cười đầy dối trá.Chử Sở cong cong môi, đáp lại hai câu cho có lệ, hy vọng cô ta nhanh chóng lượn đi.Nghiêm Tuyết lại mặt dày quấn lấy, nhắm mắt đi theo cô, làm Chử Sở phiền không chịu nổi."Sở Sở, bây giờ tôi tới Hằng Quảng rồi, cô biết không?" Cô ta hỏi."Chúc mừng." Chử Sở nhàn nhạt nói."Có gì tốt mà chúc mừng chứ, chẳng qua là dựa vào quan hệ cũ đi cửa sau thôi."Nghiêm Tuyết cười cười: "Đúng ra thì phải chúc mừng Sở Sở chứ, Trương tổng bị điều đi rồi, cô lại được trọng dụng, nói không chừng không lâu nữa sẽ được thăng chức."Chử Sở vô tình nói chuyện với cô ta, "ừ" một tiếng cực kỳ lãnh đạm."Còn giận tôi à?"Nghiêm Tuyết lắc lắc đầu: "Quá khứ là chị Nghiêm không đúng, chị Nghiêm xin lỗi em. Về sau không chừng chúng ta còn gặp nhau vì công việc, không thể luôn bất hòa vì mấy chuyện này được.Đều đến từ địa phương nhỏ, một thân con gái dốc sức làm việc ở thành phố không dễ dàng. Thiên hạ làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, không trả giá thì sao có thể nổi bật. Hẳn là Chử Sở em cũng hiểu, nhỉ?"Lời này của Nghiêm Tuyết làm Chử Sở hơi khó chịu.Nghiêm Tuyết nguyện ý trả giá cái gì cũng không có nửa xu quan hệ với cô. Hai người vốn không đi cùng một con đường, vì cái gì mà cô phải hiểu cho cô ta?Chử Sở mím môi, hỏi: "Chị Nghiêm đây muốn nói gì thì nói thẳng đi."Nghiêm Tuyết thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, cắn răng nói thẳng: "Chử Sở, người đàn ông vừa đi với em, không bằng giới thiệu cho chị làm quen với."Hử???Trong đầu Nghiêm Tuyết...... có hố đen à!Thấy cô không phản ứng, Nghiêm Tuyết hiểu lầm rằng cô đang suy xét, vội vàng chêm thêm: "Chử Sở, chị Nghiêm nói thật, sẽ không có hại cho em đâu. Em giới thiệu anh ấy cho chị, chị cũng sẽ giới thiệu những người khác cho em làm quen."Người đàn ông vừa đi cùng Chử Sở, khí chất ưu nhã, cách ăn nói không tầm thường, chỉ cần nhìn bóng dáng là biết đây không phải chỉ là một người bình thường, sao loại ranh con như Chử Sở có thể nắm chắc được chứ.Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng là trao đổi lợi ích thôi.Khó trách Chử Sở có thể thăng chức thẳng một đường, ngoài mặt thì sạch sẽ, không chừng sau lưng còn làm nhiều chuyện xấu xa hơn cô ta.Nếu Chử Sở có thể, vì sao cô ta không thể? Nghiêm Tuyết cô xinh đẹp hơn Chử Sở, có mùi vị phụ nữ hơn Chử Sở, hiểu tình thú hơn Chử Sở, đàn ông sẽ chọn ai là điều rõ ràng.Cô ta tin tưởng rằng mình có thể đoạt được người đàn ông này từ tay Chử Sở.Chỉ cần cho cô ta một cơ hội!"Có phải em không tin hay không?"Nghiêm Tuyết mở danh bạ điện thoại ra, đưa cho Chử Sở xem: "Triệu tổng của Hằng Quảng, Tam công tử của Kim Hoa, còn có......""Đủ rồi!"Chử Sở đã hết kiên nhẫn, ném đồ ăn đã chọn vào giỏ hàng, bực mình nói: "Tôi không có hứng thú dẫn mối cho người khác, cô không muốn giữ mặt mũi, nhưng tôi còn muốn.""Chử Sở, lời này của cô là có ý gì."Cơn tức của Nghiêm Tuyết cũng nổi lên: "Tôi khách khách khí khí thương lượng với cô, cô còn mắng tôi. Cô bé, bao dưỡng chính là bao dưỡng, cô không ngu đến mức muốn nói chuyện yêu đương với anh ấy đấy chứ?"Bao dưỡng?Lúc này Chử Sở mới xem như là hiểu.Hoá ra Nghiêm Tuyết hiểu lầm quan hệ của cô và Hứa Dực là cái loại quan hệ đó."Chử Sở, chị Nghiêm đây xem như từng trải, có chút đạo lý tôi còn rõ ràng hơn cô."Nghiêm Tuyết nhìn cô đứng ngốc, tiếp tục nói: "Cái loại đàn ông này, cô có thể xin tiền, xin quyền, xin lợi, nhưng tuyệt đối đừng có nghĩ đến tình yêu.Cho dù hiện tại bọn họ yêu chiều cô, tất cả đều tốt, nhưng một khi bàn đến chuyện cưới hỏi, tất cả loại đàn ông như vậy vẫn sẽ chọn những tiểu thư môn đăng hộ đối theo chân bọn họ. Cô cứ để tay lên ngực tự hỏi xem có khả năng anh ta cưới cô không?""Không có khả năng đúng không?"Nghiêm Tuyết cười nhạo một tiếng: "Một khi đã vậy, lúc còn có thể vớt gì thì hãy vớt đủ đi. Tuy rằng tôi té ngã ở chỗ Trương Siêu, nhưng hiện tại không phải là không sao đấy thôi, cô nghĩ xem vì cái gì?Vì những người chị em trung gian đó đã giúp tôi không ít. Vào cái ngành này rồi, đầu tiên phải học được cách đừng ăn mảnh."Cô ta không ngừng khuyên nhủ, Chử Sở thở dài một hơi, ngắt lời: "Nghiêm Tuyết, phiền cô hiểu rõ vài điều: Thứ nhất, cô đi xin giúp đỡ, hay bị bao dưỡng cái gì đó tôi mặc kệ, nhưng tôi không có hứng thú, không cần phải nói cho tôi kinh nghiệm gì đó của mấy chị em cô; thứ hai, mong cô nhìn cho rõ, tôi chưa bao giờ đi cùng một con đường với cô, đừng có suy bụng ta ra bụng người.""Cuối cùng," Chử Sở đánh giá Nghiêm Tuyết từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu, "Lấy hiểu biết của tôi với anh ta, cho dù là làʍ ŧìиɦ nhân, anh ta cũng chướng mắt cô."Lời cuối này như tẩm thuốc độc, trực tiếp nghi ngờ mị lực phụ nữ vốn luôn được Nghiêm Tuyết lấy làm tự hào."Chướng mắt tôi?"Nghiêm Tuyết cười châm chọc: "Chử Sở, cô cũng không tự ước lượng được xem mình có mấy cân mấy lượng nhỉ, xét về vẻ bề ngoài, về dáng người, cô có chỗ nào so được với tôi, anh ấy chướng mắt tôi mà lại nhìn trúng cô được á?Vóc dáng không lớn, khẩu khí không nhỏ! Thanh cao như vậy, có bản lĩnh thì gả cho anh ấy làm phu nhân cho tôi mở rộng tầm mắt xem nào!"Chử Sở lạnh lùng nhìn cô ta, trong khoảng thời gian ngắn này không rõ là người phụ nữ trước mặt này đáng cười, hay là đáng buồn hơn.Cô lắc đầu, vừa định mở miệng, đột nhiên lại có cánh tay quấn lên hông cô.Chử Sở khϊếp sợ, đang định giãy giụa thì hơi thở ấm áp lại nhẹ nhàng phả lên má cô."Còn chưa chọn xong à?"

Giọng nói trầm thấp mang theo sự tủi thân rõ ràng: "Vợ ơi, anh đói bụng."